Một lúc sau, cũng không biết là Lục An An gặp phải ảo giác hay sao mà người thua vẫn luôn là Lý Băng.
Cô sâu sắc nghi ngờ là do Lục Diên giở trò.
Nhưng trò chơi mà, cũng không thể khẳng định được.
Cô chỉ có thể yên lặng ở bên cạnh uống đồ uống , vừa uống vừa xem trò hay.
Chờ trò chơi kết thúc, Lý Băng không chỉ từng phải mạo hiểm mà còn nói ra không ít lời thật lòng.
Cuối cùng cả người đều choáng váng do uống say.
Lúc Lục An An trở về còn có thể nghe thấy phòng cách vách truyền ra âm thanh nói chuyện.
Đề tài ―― hình như còn xoay quanh cô.
Thực ra vì sao Lý Băng lại không thích cô, Lục An An có thể có thể đoán ra được.
Rất nhiều người đều nói Hạ Uyển Nhiên và Thịnh Hành từng có một đoạn quá khứ, nói hai người là bạn học trung học phổ thông hơn nữa còn là bạn học bàn trước bàn sau thời cấp ba.
Lúc đó tin này còn ầm ĩ rất lớn trong giới giải trí, có điều khi đó Lục An An là fans của Thịnh Hành, hoàn toàn kháng cự lại loại chuyện này, bây giờ suy nghĩ lại, nói không chừng kia còn là sự thật ấy chứ.
Vừa nghĩ tới đó, Lục An An liền cảm thấy cơ tim tắc nghẽn. Sao cô lại còn nhỏ như vậy nha.
Mặc dù nói cô và Thịnh Hành chỉ là cách biệt nhau có bảy tuổi, thế nhưng Lục An An vẫn cảm thấy cơ tim tắc nghẽn.
Thời trung học phổ thông của Thịnh Hành cô hoàn toàn không biết gì hết.
Suy nghĩ một lát, Lục An An nằm lỳ ở trên giường liếc nhìn điện thoại di động.
Hôm nay có vẫn không liên lạc gì với Thịnh Hành, Thịnh Hành cũng không gửi tin nhắn tới cho cô.
Lục An An vùi đầu dưới gối vân vê, tay lại không cẩn thận click mở khung chat của mình với Thịnh Hành, còn gửi qua đó một tin nhắn.
Cô còn chưa nhận ra, vẫn đang rối rắm xem rốt cuộc mình có nên gửi tin nhắn cho Thịnh Hành hay không.
Không đợi Lục An An rối rắm xong, chuông điện thoại di động của cô đã vang lên trước.
Cô sửng sốt, nhìn WeChat hiện lên có một cuộc gọi video đang chờ nhận, sửng sốt vài giây mới nhanh chóng chỉnh đốn lại mái tóc rối tung của mình, tay run run ấn nhận điện.
Thịnh Hành nhìn thấy người xuất hiện bên trong màn ảnh, mắt hơi nheo lại: “Em uống rượu?"
"A?"
Lục An An sửng sốt một chút.
Thịnh Hành chỉ vào khuôn mặt của cô, nói: "Sao mặt của em lại đỏ hồng như thế?"
Lục An An nhẹ nhàng chớp chớp mắt: "... Ưm, em có uống một chút, tối nay bọn em chơi trò nói thật hay mạo hiểm."
"Em thua à?"
Lục An An gật đầu: "Có thua mấy lần."
Thịnh Hành nở nụ cười: "Tửu lượng được không?"
Lục An An lắc đầu: "Không quá tốt."
“Bây giờ em có tỉnh táo không?”
Lục An An gật đầu: "Chắc là có đi."
Cô nằm lỳ ở trên giường, một hỏi một đáp với Thịnh Hành: "Thầy Thịnh, hôm nay anh rất bận sao?"
Thịnh Hành ngẩn ra, ngoài ý khi nghe thấy cô hỏi như vậy.
"Làm sao vậy?"
Lục An An cũng không biết làm sao nữa.
Chi là một ngày không nhận được tin nhắn của người này mà thôi, sao cô lại cảm thấy không thoải mái như thế cơ chứ.
Cô mím môi, không biết nên nói cái gì.
“Không có gì, em chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi."
Thịnh Hành trầm thấp nở nụ cười: "Tùy tiện hỏi một chút?”
"Ừm."
"Không muốn biết đáp án sao?"
Lục An An ngước lên mắt, nhìn vào người đàn ông bên trong màn ảnh.
Gương mặt tuấn tú của người kia vẫn luôn khắc ở trong đầu của cô, bất kể là qua bao lâu, Lục An An đều sẽ không quên.
Cô nhẹ nhàng chớp chớp mắt: "Muốn."
Là thật sự muốn biết, không muốn biết thì đã không hỏi.
Lục An An cảm có khả năng là mình thực sự đã say rượu rồi, nếu không sao cô có thể to gan được như vậy cơ chứ.
Thịnh Hành mỉm cười, giọng nói của anh tê tê dại dại, trên mặt anh chứa ý cười, đến cả trong đôi mắt đều phản chiếu bóng dánh của cô.
Anh cứ như thế nhìn chằm chằm Lục An An một lúc lâu, sau đó mới nói: "Đi thu âm bài hát.”
Nghe vậy, đôi mắt của Lục An An sáng rực lên: "Bài hát mới ạ?"
Thịnh Hành gật đầu: "Muốn nghe hay không?”
Lục An An cực kỳ kinh ngạc vui mừng: "Có được không ạ?"
Thịnh Hành mỉm cười: "Được."
Anh chung quanh một vòng: "Muốn tôi hát chay hay là bật cả beat?”
Lục An An cắn môi, kích động không thôi: "Em còn có thể tùy chọn sao?”
"Có thể."
Hình như bất kể là Lục An An nói cái gì, Thịnh Hành đều sẽ trả lời là có thể.
Lục An An đè xuốngtrái tim đang kích động nhảy lên của mình, nhịn một hồi lâu mới nhịn xuống không rít gào lên một tiếng: "Vậy hát chay trước đi ạ.”
Thịnh Hành: "Được, tôi đi uống cốc nước đã."
"Vâng vâng."
Lục An An cứ như thế nhìn Thịnh Hành đi vào nhà bếp, cô nhìn thoáng qua, kinh ngạc vui mừng hỏi: "Thầy Thịnh, đây là nhà của anh ạ?”
"Ừm."
Thịnh Hành ngước mắt nhìn vào mắt cô: "Thích không?"
Lục An An không quá hiểu ý tứ của Thịnh Hành.
"Dạ?"
Thịnh Hành đem camera xoay chung quanh một vòng, đây là căn nhà của anh ở thành phố A: “Em còn thích kiểu trang trí này không?”
Lục An An đè xuống mấy trăm câu hỏi sống động đang xuất hiện, nhẹ giọng hỏi: "Sao anh lại đột nhiên hỏi cái này ạ?"
Thịnh Hành: "Lần trước lúc ở thành phố B tôi thấy em còn rất có hiểu biết cái này.”
Anh vừa nói, Lục An An trong nháy mắt nhớ tới. Lần trước lúc đi cùng anh cô còn đưa ra mấy lời bình về cách trang trí nhà.
Nghĩ nghĩ, Lục An An "Ừ" một tiếng: "Rất tốt ạ, điệu thấp lại xa hoa."
Thịnh Hành mỉm cười nói: "Thật sao?"
"Thật ạ."
Lục An An bắt đầu bật mode tặng rắm cầu vồng cho idol: "Chỉ cần là nhà của thầy Thịnh thì như thế nào em cũng thích.”
Thịnh Hành nghe thấy lời này của cô ta, nhướng nhướng mày.
Sau khi uống nói chuyện xong, Thịnh Hành đi vào một căn phòng.
Anh hít sâu một hơi, nhìn Lục An An nói: "Đã lâu không hát chay rồi, nếu như thầy Thịnh trật nhịp em nhớ lưu cho tôi chút mặt mũi, đừng cười."
"Không có đâu không có đâu."
Thịnh Hành mỉm cười nhìn cô, ngồi ở trên ghế điều chỉnh điện thoại di động hạ xuống một chút, đi tới bên cạnh cầm cây đàn guitar lên.
Anh ngồi đó vừa đàn vừa hát. , toàn bộ sự chú ý của Lục An An liền bị hấp dẫn đi.
Nghe hay quá đi~~~
Giọng hát của Thịnh Hành rất trong, không giống với khi nghe anh nói chuyện, âm thanh của anh vẫn luôn rất tốt.
Kể cả khi đã rất lâu không hát, thì một khi anh cất tiếng cũng êm tai trước sau như một.
Lục An An nghe anh hát thật chỉ muốn cắn khăn tay lau nước mắt.
Phúc lợi cho fans như thế này cũng quá tốt rồi! ! !
Mắt cô long lanh nhìn Thịnh Hành: "Hết rồi ạ?"
Thịnh Hành: "Còn muốn nghe nữa sao?"
Lục An An rất thành thực gật đầu: "Vâng."
Thử hỏi, có ai lại không muốn nghe cơ chứ.
Thịnh Hành cong môi: "Muốn nghe bài nào?”
Lục An An: "Vậy em chọn bừa một bài nha."
"Được."
Sau đó, Lục An An lại chọn thêm một bài hát.
Thịnh Hành thỏa mãn nguyện vọng của cô.
Lục An An thật sự cảm thấy bây giờ mình chính là người hạnh phúc nhất thế giới này, vậy mà idol lại đang ngồi hát riêng cho một mình cô nghe!
Hơn nữa anh còn vừa đàn vừa hát, còn cho cô chọn bài nữa chứ.
Nghe xong một hồi lâu sau Lục An An mới ngước mắt nhìn người bên trong màn ảnh: "Anh có mệt không ạ?”
Thịnh Hành mỉm cười: "Không mệt."
Anh hỏi: “Em còn muốn nghe bài nào nữa?”
"Không nghe nữa không nghe nữa, để lần sau đi ạ."
Thịnh Hành vừa nghĩ, gật gật đầu nói: "Lần sau tới tận nơi nghe nhé?”
"... Vâng ạ."
Thịnh Hành nhìn khuôn mặt đỏ bừng bừng của cô, hầu kết lăn lăn: "Buồn ngủ rồi sao?"
“Có chút ạ.”
“Tập này của chương trình bao giờ ghi hình xong?"
“Còn một ngày mai ạ, tối mai bọn em vế.”
"Về thành phố B sao?"
"Thành phố A ạ."