Lục Diên có công việc vào ngày kia, Lục An An cũng có chuyện cần làm, , có điều công việc của Lục An An là làm người phát ngôn cho một nhãn hàng sô cô la, cô cần phải quay quay chụp quảng cáo cho người ta, có thể sẽ mất một hai ngày gfi đó.
Nhưng bây giờ cô còn đang trong thời gian thực tập, vô luận là ở đâu thì các thanh niên đều giống nhau, hơn nữa Đường Nghi cũng đi theo cô tới thành phố A, nghe nói hoạt động ở đó khá nhiều, khoảng thời gian này để Lục An An ở bên đó sẽ tốt hơn.
Suy nghĩ xong, Lục An An nói cho Thịnh Hành biết.
“Em có một hợp đồng quảng cái làm người phát ngôn cần làm, anh của em cũng có công việc cần làm nữa.”
Thịnh Hành nhíu mày: "Em phát ngôn cho cái gì?"
“Hình như là một nhãn hàng sô cô la đi."Lục An An nói: "Cụ thể thì em cũng chưa hỏi.”
Thịnh Hành: "Một mình em làm à?"
“Hình như sẽ có một nam nghệ sĩ nữa chụp cùng em.” Lục An An không xác định nói: “Trước khi em tới chương trình chị Nghi cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, về phần cụ thể hình như còn chưa xác định nữa.”
Thịnh Hành hiểu, anh nhàn nhạt cười: "Vậy rất tốt."
"Dạ."
"Buổi tối ngày mai ai tới đón các em?"
Lục An An nháy mắt nhìn anh: “Chắc là anh Tiền ạ."
Thịnh Hành: "Bao giờ về thì nhắn tin cho tôi.”
“…Vâng ạ.”
Lục An An ngước mắt lên liếc nhìn Thịnh Hành, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
"Làm sao vậy?"
Lục An An lắc đầu: "Không có gì, ngày mai thầy Thịnh có công việc gì không ạ?"
Thịnh Hành lắc đầu: "Khoảng thời gian này tôi khá là rảnh rỗi, đang chuẩn bị cho concert sắp tới." Anh hơi dừng lại, nhìn Lục An An: "Có muốn đến xem tôi diễn tập không?"
Lục An An: "Khi nào ạ?"
Thịnh Hành: "Bao giờ em rảnh thì đều có thể."
Lục An An: "Vâng ạ, khi nào không có công việc em sẽ tới.”
"Được."
Thịnh Hành nhìn cô đã đỏ mặt: "Còn có chuyện gì muốn hỏi tôi sao?"
Ánh mắt Lục An An phức tạp nhìn anh vài lần, nhỏ giọng nói: "Em có thể hỏi anh một chuyện không?"
“Em nói đi.”
Lục An An gãi gãi đầu: "Anh và Hạ Uyển Nhiên, có phải là bạn học trung học phổ thông đúng không ạ?”
Cô không dám hỏi anh, có phải hai người đã từng hẹn hò hay không.
Mỗi người đều có quá khứ của riêng mình, Lục An An cũng không phải người thích soi mói chuyện của người khác, cô chỉ muốn biết một chút.
Chuyện mà một cô gái muốn biết... Ở một số thời khắc sự tò mò sẽ rất mãnh liệt.
Thịnh Hành ngẩn ra, hoàn toàn không nghĩ tới cô sẽ hỏi vấn đề này.
"Ừ, còn gì nữa không?"
"A?"
"Còn có chuyện gì muốn hỏi nữa không?"
Lục An An lắc đầu: "Không có ạ."
Ánh mắt của Thịnh Hành nặng nề nhìn cô"Thật không có sao?" Anh mở lời dụ dỗ Lục An An: "Chỉ cần em hỏi, đêm nay chuyện gì tôi cũng nói cho em nghe.”
Lục An An trợn to mắt : "Thật sao?"
"Ừm."
Lục An An vân vê góc chăn, suy nghĩ một chút, nói: "Quên đi, cũng không có cái gì hay để hỏi.” Cô nhìn Thịnh Hành, chỉ cảm thấy mình không có tư cách hỏi: "Thầy Thịnh, em đi tắm rồi đi ngủ đây.”
Thịnh Hành nhìn chằm chằm cô, một lúc lâu sau mới nhéo nhéo xương lông mày: "Đi đi, nếu như em muốn biết chuyện gì cứ tới hỏi tôi."
"Ừm."
*
Cúp điện thoại, Lục An An đi rửa mặt nghỉ ngơi.
Được nghe Thịnh Hành hát nhiều như vậy, một đêm này Lục An An ngủ vô cùng ngon.
Còn về Thịnh Hành, sau khi cúp điện thoại, anh lại chăm chú nhìn vào điện thoại di động một lát, gọi điện thoại cho người đại diện
“Em nói cái gì cơ?"
Hơn nửa đêm, Du Nguyên bị lời nói của Thịnh Hành cho đánh thức.
“Làm sao anh biết được Lục An An muốn nhận làm người phát ngôn cho nhãn hiệu sô cô la là gì được, em muốn biết chuyện này làm gì?”
Thịnh Hành nhẹ như mây gió nói: "Nghe nói là một lần quảng cáo đôi.”
Du Nguyên: "Sau đó thì sao?"
Thịnh Hành: "Hỏi một chút là ai làm cùng em ấy."
Du Nguyên: "... Em đừng nói với anh, em muốn đi theo Lục An An quay quảng cáo cùng nhau đấy nhé?"
“Có gì không thể sao?"
Du Nguyên nín nhịn không lên tiếng.
Anh ta xoa xoa huyệt thái dương, chỉ cảm thấy Thịnh Hành nhất định là điên rồi, người đàn ông khốn khổ vì tình thực sự là không còn gì để nói.
"Được thôi, ngày mai anh hỏi cho em."
“Bây giờ.”
Du Nguyên: "Em có bệnh à?"
Thịnh Hành: "Lỡ như ngày mai không kịp thì sao?”
Anh nói: “Anh tranh thủ thời gian đi."
Cúp điện thoại, Du Nguyên thật sự cảm thấy đời trước nhất định mình thiếu nợ Thịnh Hành, bây giờ đã này hơn nửa đêm, bảo anh ta phải đi tìm ai để hỏi đây.
Cuối cùng, Du Nguyên chỉ có thể tìm tới người anh em tốt của mình.
Tận nửa đêm Thịnh Hành mới nhận được tin nhắn trả lời của Du Nguyên.
Anh đọc xong thì đáp lại một câu: [ Cảm ơn. Giúp em tranh thủ vào tay đi.]
Du Nguyên: [ Người ta đều đã ký hợp đồng rồi! Em quang minh chính đại cướp đi như thế không thích hợp cho lắm đâu? ]
Thịnh Hành: [ Nhường lại cho cậu ta một hợp đồng khác đi. ]
Du Nguyên: [ Người kia là Đồng Hướng đó, cậu ta sẽ không đồng ý đâu. ]
Thịnh Hành suy nghĩ lại: [ Cứ đưa cho cô ta hợp đồng làm người phát ngôn em chuẩn bị đi, cậu ta sẽ đồng ý thôi. ]
Du Nguyên: [ . . . ]
Quả nhiên là điên rồi.
Nhãn hiệu sô cô la mà Lục An Anlàm người phát ngôn này không phải là một thương hiệu nổi danh gì, đương nhiên cũng cũng không tệ lắm.
Thế nhưng hợp đồng phát ngôn khác mà Thịnh Hành nói là của một thương hiệu quần áo vận động, nhãn hiệu đó rất nổi tiếng, tất cả người phát ngôn cũng đều là ngôi sao hạng nhất. Phí làm người phát ngôn không thấp không nói, đến cả các phúc lợi khác cũng rất tốt.
Nếu như lấy hai hợp đồng này ra để so sánh, chỉ có người ngu mới chọn sô cô la, chỉ cần là người thông minh đều sẽ nhãn hiệu quần áo vận động kia, đây chính là một đợt quảng bá hình ảnh lớn đó.
Nhưng Thịnh Hành đã cố ý muốn đưa ra, Du Nguyên cũng hết cách.
Trùng hợp thay, ông chủ của nhãn hiệu này lại là bạn tốt với Thịnh Hành, nếu như Thịnh Hành nói với người kia mấy câu, muốn đổi người cũng không phải là không thể được.
Suy nghĩ, Du Nguyên chỉ cảm thấy Lục An An là hồng nhan họa thủy, lần này ném một hợp đồng lớn như vậy thật sự quá là thiệt thòi rồi.
Hết lần này tới lần khác anh ta lại không thể nói cái gì, đây là do nghệ sĩ của mình tình nguyện mà.
...
Ngày thứ ba chương trình ghi hình, Lục An An rõ ràng cảm nhận được thái độ của Lý Băng đối với mình lại kém hơn một chút.
Có điều, có Lục Diên ở đây, dù Lý Băng muốn làm cái gì cũng không có cách nào.
Chờ tới khi ghi hình kết thúc trời đã là chạng vạng.
Tập đầu tiên đã quay xong, mọi người đều bắt đầu thu dọn đồ đạc về nhà, Lục An An đi theo Lục Diên trở về thành phố A.
Sau một buổi tối nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau Lục An An đã xuất hiện ở công ty.
“Quảng cáo cho nhãn hiệu Sô cô la kia bây giờ thì khởi công ạ?”
Đường Nghi nhìn cô một hồi, nói: "Có lẽ là sẽ phải xuất ngoại đó, bây giờ còn chưa xác định chắc chắn nữa.”
"A?"
Lục An An kinh ngạc không dứt: "Vì sao lại phải xuất ngoại ạ?"
Cô nói: "Trước kia không phải nói là sẽ làm ở trong nước sao?"
Đường Nghi: "Nam nghệ sĩ sẽ hợp tác với em vừa đổi, người mới này là một minh tinh rất nổi tiếng cho nên bọn họ muốn quay một clip quảng cáo tốt hơn.”
Lục An An chớp chớp mắt.
"Đổi thành ai vậy ạ?"
Đường Nghi nhìn cô một hồi, sâu xa nói: "Thịnh Hành."
Chị ấy nói: "Đổi thành Thịnh Hành, cậu ấy sẽ kết hợp với em, có thấy ngoài ý muốn không?"
"..."