“Có ạ.”
Nhân viên thu âm ở bên cạnh cười cười: "Nghỉ ngơi chút đi.”
Thịnh Hành gật đầu: "Vất vả rồi."
"Không cần khách khí."
Lục An An đi theo Thịnh Hành tới chỗ uống nước, tiện thể nghỉ ngơi một chút.
“Có nói với anh của em là em tới đây chưa?”
Lục An An chớp chớp mắt: "Chưa ạ.”
Thịnh Hành nở nụ cười: "Sao em lại không nói với anh ấy em tới chỗ của tôi thế.”
Trong lúc nhất thời, Lục An An còn có chút không thể hiểu được ý tứ trong lời này của Thịnh Hành.
Đây là anh muốn mình nói cho Lục Diên biết hay là không muốn vậy?
Khuôn mặt của cô vô cùng nghi hoặc nhìn Thịnh Hành, tâm tư toàn bộ bày hết lên mặt.
“Vì sao anh muốn em với với anh ấy vậy?”
Thịnh Hành nhàn nhạt nói: "Đâu có đâu."
Lục An An nghi ngờ nhìn Thịnh Hành, nhỏ giọng nói: "Rõ ràng là anh có."
Cô hơi nhíu mày, vẫn không nghĩ ra.
Thịnh Hành nhìn biểu cảm nho nhỏ của cô, khẽ cười: "Nào có đâu?"
Anh nhìn chằm chằm Lục An An, một lúc lâu sau mới nhích lại gần hỏi: "Tôi chỉ là tò mò —— "
"Dạ?"
Giọng điệu của Thịnh Hành lúc này đã chua đến ngay cả mình cũng không nhận ra được có gì không thích hợp.
“Đến cả chuyện em nhìn các soái ca trong lớp cũng nói lại cho anh của em mà tại sao chuyện em tới chỗ tôi lại không nói?"
". . ."
Lục An An yên tĩnh vài giây mới hiểu ý tứ được che giấu bên trong lời này của Thịnh Hành.
Đây là đang ghen sao, hay là… Anh có ý gì khác?
Cô có trong nháy mắt không thể hiểu được.
Nghĩ nghĩ, Lục An An ngước mắt liếc mắt nhìn anh: "Thầy Thịnh."
"Sao?"
Lục An An bị anh nhìn tới mức trong lúc nhất thời cũng nghi ngờ là mình nghĩ nhiều rồi.
“Anh chỉ đơn giản là muốn em nói với lão đại thôi sao?"
Thịnh Hành nhấp một ngụm nước, nhàn nhạt nói: "Không sợ anh của em lo lắng sao?"
Lục An An: "Không sợ nha."
Chuyện này có gì đâu mà phải lo lắng.
Hai người im lặng, Lục An An nghĩ đến chuyện Đường Nghi nói với mình, cô lại nhìn Thịnh Hành: “Có phải là anh vừa mới ký một hợp đồng phát ngôn không?”
Thịnh Hành liếc mắt nhìn cô: "Ừm, phát ngôn cho sô cô la."
Anh hỏi: “Hình như cũng giống em đó?”
Lục An An: ". . ."
Nếu không phải là cô nhớ rõ mình đã từng nói với Thịnh Hành chuyện mình sẽ làm người phát ngôn cho một nhãn hiệu sô cô la thì cô thật sự đã suýt chút nữa tin. . . Hai chữ "Hình như " Thịnh Hành nói ra là vì anh thật sự không rõ.
Lục An An gật gật đầu, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nơi này vị trí rất tốt, nhìn ra ngoài có thể thấy một thảm thực vật xanh mơn mởn, thiết kế của phòng làm việc cũng không tệ, khiến cho người tới không gian này có một loại cảm giác rất thoải mái.
Lục An An gật đầu một cái: "Ừm, là cùng một thương hiệu.”
Thịnh Hành mỉm cười nói: "Vậy rất tốt."
Nghe vậy, Lục An An không một tiếng động cong cong khóe môi.
Là rất tốt.
Đổi thành Thịnh Hành, mặc dù Lục An An không nói với Đường Nghi, nhưng nội tâm của cô có chút nhảy nhót, cô rất vui.
Đây là lần đầu tiên cô nhận làm quảng cáo, lại có thể quay phim cùng Thịnh Hành, lúc này cô thật không biết phải làm như thế nào để hình dung cái nội tâm vui mừng này của mình.
Cô thật sự rất vui vẻ.
Thịnh Hành nhìn nụ cười trên mặt cô, trong mắt lướt qua một chút ý cười.
Cô bé ngốc này.
Lục An An không chú ý tới ánh mắt Thịnh Hành, còn đang chìm đắm trong vui sướng của mình.
Sau khi nghỉ ngơi một lát Thịnh Hành lại trwor về phòng thu âm, Lục An An thì ở bên cạnh, lần này cô không di theo anh vào trong nữa mà chỉ đứng nhìn ở cửa ra vào, cô cảm giác lúc mình ở bên trong hình như có chút quấy rầy đến Thịnh Hành.
Sau khi thu âm xong cho phần ngày hôm nay, Thịnh Hành cùng Lục An An rời khỏi phòng làm việc.
“Anh muốn đi đâu ạ?”
"Em có muốn đi đâu không?”
Lục An An lắc lắc đầu : "Hình như không có ạ."
Cô vừa dứt lời, Lục Diên đã gọi điện thoại tới.
Thịnh Hành nhìn tên biểu thị trên màn hình điện thoại, con ngươi trở nên ám trầm hơn mấy phần.
Tay Lục An An nhanh chóng ấn nghe điện: "Lão đại."
Lục Diên: "Hoạt động chỗ anh đã kết thúc, tối nay anh có một bữa tiệc tối, em đi cùng anh đi, anh muốn giới thiệu cho em mấy người.”
Lục An An "A" một tiếng: "Không đi có được không?"
Lục Diên: "Bây giờ em đang ở đâu?"
Lục An An nhìn Thịnh Hành, nhỏ giọng nói: "Em đang ở cùng với Thịnh Hành.”
Nghe vậy, Lục Diên cắn răng nói: "Không được, nhất định phải đến, mấy người này tương đối quan trọng."
". . ."
Đến cuối cùng, Lục An An không thể không đi.
Cô quay đầu lại nhìn về phía Thịnh Hành, lưu luyến không rời: "Thầy Thịnh, em phải đi tới chỗ anh trai của em rồi.”
Thịnh Hành nở nụ cười: "Tôi biết, để tôi đưa em đi."
Lục An An vốn muốn từ chối nhưng lại không nỡ bỏ.
Cô cảm thấy được ở cùng một chỗ với Thịnh Hành, cho dù hai người không làm gì cũng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
"Vâng ạ.”
Lúc hai người đi tới nơi tổ chức tiệc, Thịnh Hành lại cùng cô bước xuống xe.
Lục An An kinh ngạc nhìn anh: "Thầy Thịnh?"
Thịnh Hành gật đầu một cái, thấp giọng nói: "Đi thôi, tôi đi cùng em vào trong.”
Lục An An chớp chớp mắt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại cảm thấy Thịnh Hành xuất hiện ở đây hẳn cũng bình thường, có khi anh cũng được mời ấy chứ.
Quả nhiên, lúc hai người đi vào, Thịnh Hành lập tức khiến cho mọi người chú ý.
Người chịu trách nhiệm tổ chức tiến lên đón, hô lên: "Thầy Thịnh, sao anh lại tới vậy.”
Thịnh Hành: "Vừa khéo rảnh rỗi, tới xem một chút."
Người chịu trách nhiệm tổ chức, cười cười: "Mời thầy Thịnh đi qua bên này."
Lúc này Lục An An đã bị Lục Diên lôi đi chỗ khác.
Hai anh em nhìn nhau vài giây, Lục An An dời tầm mắt đi chỗ khác nói: "Lão đại, anh đang làm gì thế?”
Lục Diên cười lạnh một tiếng: "Em đoán xem?"
Lục An An mới không thèm đoán đâu.
Cô nhìn chung quanh một vòng: "Chị Nhược Tinh không tới sao?"
“Em ấy có việc.”
Lục An An cảm thấy nhàm chán: "Chị ấy không tới, vậy lát nữa anh bận nói chuyện với người khác thì em phải làm sao bây giờ?"
Lục Diên buồn cười nhìn cô: "Không có em ấy thì không được?"
Lục An An đàng hoàng trịnh trọng gật đầu: "Em lại chả quen ai ở đây, đã thế lát nữa em lại đi tìm thầy Thịnh nha."
Lục Diên: ". . ."
Anh có thể thấy rõ ràng có mấy thanh đao đang cắm vào trái tim mình, đau quá đi.
Anh trừng mắt với Lục An An, Lục An An lại coi như không nhìn thấy.
“Anh muốn giới thiệu em với ai thế?”
Lục Diên hết cách rồi, chỉ có thể dẫn cô đi gặp người khác.
Mặc dù tâm tư của cô không ở chỗ này, thế nhưng cô đã bước chân vào giới thì Lục Diên sẽ bày sẵn đường cho cô, dù sao cũng đã công khai quan hệ của hai người, nếu không giới thiệu một chút cũng không tốt.
Cả một buổi tối, trong tay Lục An An luôn cầm ly champagne đi theo Lục Diên, ở trong tiệc rượu, quen biết thêm không ít đạo diễn và các nhà đầu tư, còn có mấy nhà sản xuất gì đó.
Cũng quen thêm mấy diễn viên nữa.
Một vòng qua đi, Lục An An có chút choáng váng.
Lục Diên nhìn cô: "Không thoải mái sao?"
"Không ạ."
Lục An An nói: "Em không nhớ được."
"Không sao, cứ ở trong giới rồi sẽ quen mặt nhau thôi.” Lục Diên vỗ vỗ đầu cô: "Đừng uống rượu, qua bên kia nghỉ ngơi chút đi, lát anh sẽ đưa mấy người tới chỗ em.”
“Vâng ạ.”
Lục An An đi tới trên ghế salông ngồi ngơi, vừa mới ngồi xuống được một lúc liền thấy Lâm Nguyên liền đi tới.
"An An."
Lục An An ghé mắt nhìn về phía anh, hô lên: "Anh Lâm."
Lâm Nguyên nở nụ cười, duỗi tay ra vỗ vỗ đầu cô: "Say rượu rồi?"
"Không có ạ."
Lục An An nói: "Chỉ là đèn led chỗ này sáng quá, lắc lư rung chuyển khiến em hoa cả mắt."
Lâm Nguyên mỉm cười: "Đã lâu không gặp."
Lục An An gật đầu, quả thực là cô đã rất lâu không gặp Lâm Nguyên.
Lúc cô và Lục Diên nằm viện Lâm Nguyên cũng có tới thăm hai người, có điều khi đó anh còn đang bận việc, nghe nói có một hạng mục đang tiến hành cần anh phải sát sao nên anh chỉ tới một chút rồi lại vội vã rời đi.
Sau đó cô cũng không gặp lại anh ấy thêm lần nào nữa.
"Anh Lâm đã hết bận chưa ạ?”
Lâm Nguyên gật đầu: "Cũng hòm hòm rồi, nếu không hôm nay anh cũng không tới chỗ này."