Anh ấy nhìn Lục An An, chỉ cảm thấy sau một quãng thời gian không gặp, cô hình như lại sáng sủa hơn nhiều.
"Cảm thấy sao rồi?"
Lục An An suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Cảm thấy rất choáng váng."
Lâm Nguyên hạ mắt, nở nụ cười: "Để anh đi lấy ly nước cho em.”
“Vâng ạ.”
. . .
"Thịnh Hành."
"Thầy Thịnh?"
Ôn Tư Niên nhìn Thịnh Hành, theo ánh mắt của anh nhìn sang, đến lúc nhìn thấy một cô gái nhỏ trong mắt mới xuất hiện một chút ý cười.
“Cậu sao thế?”
Thịnh Hành không hé răng.
Ôn Tư Niên mỉm cười, hơi nhướng mày nói: "Đó là Lâm Nguyên."
Thịnh Hành liếc mắt nhìn anh ta một cái.
Ôn Tư Niên nói tiếp: "Là bạn của Lục Diên, hẳn cậu còn nhớ nhỉ, anh ta chắc hẳn đã biết thân phận của Lục An An và Lục Diên từ sớm đi, nghe nói hai người kia từ nhỏ đã quen biết nhau rồi."
Ât càng nói nhiều, sắc mặt của Thịnh Hành càng khó nhìn.
Đây vẫn là lần đầu tiên Ôn Tư Niên nhìn thấy sắc mặt của Thịnh Hành biến hóa nhanh như vậy, anh ta mỉm cười nói: "Không qua xem một chút à?"
Thịnh Hành: "Câm miệng."
Ôn Tư Niên nhún vai: "Cậu còn không xuống tay là không được đâu, tớ thấy có không ít người để ý Lục An An đâu nhé.”
Thịnh Hành không để ý tới lời trêu chọc của Ôn Tư Niên, trực tiếp đi về phía bên kia.
Anh còn chưa đi tới nơi, Lâm Nguyên đã về trước, anh ấy đưa cho Lục An An một cốc nước lọc, nhìn mặt mày tươi cười của Lục An An, Thịnh Hành dừng bước.
Ôn Tư Niên huýt sáo một tiếng, thấp giọng trêu chọc Thịnh Hành: "Ai nha, muộn một bước rồi."
Nói xong, anh ta đi về phía Lục An An.
“Hallo em gái An An.”
Lục An An ngẩng đầu, nhìn Ôn Tư Niên: "Chào anh Ôn ạ."
Cô vẫn còn nhớ người này.
Ôn Tư Niên cười: "Anh Ôn gì chứ, cứ gọi tên anh là được rồi.”
"A?"
Ôn Tư Niên đùa cô: "Em gọi Lâm Nguyên như thế nào?”
Lục An An: ". . . Anh Lâm."
Ôn Tư Niên gật đầu: "Vậy gọi anh là anh Niên đi."
". . ."
Lâm Nguyên cười lạnh: "Dựa vào cái gì?"
Ôn Tư Niên: "An An nhỏ tuổi hơn tôi mà.”
Vẻ mặt Lục An An vô tội ngồi ở bên cạnh, cô cái gì cũng không biết, cô cảm thấy mình rất là vô tội.
Đang suy nghĩ, Thịnh Hành lại bước đến, còn thuận thế ngồi ở bên cạnh cô.
"Thầy Thịnh."
"Lại uống rượu?"
Lục An An nghe thấy câu hỏi này của anh, thấp thỏm nói: "Chỉ uống một chút thôi ạ.”
Thịnh Hành "Ừ" một tiếng, không lên tiếng nữa.
Ôn Tư Niên nhìn hai người, đột nhiên cười cười: "An An, em thích uống rượu sao?"
". . . Cũng bình thường ạ."
Ôn Tư Niên cầm một ly rượu ở bên cạnh lên: “Đến đến, để anh Niên dạy em uống rượu, loại này uống ngon phết đó, em có muốn thử không?”
Lục An An vừa định duỗi tay ra nhận, ly rượu kia đã bị Thịnh Hành cướp đi.
". . ."
“Cậu làm gì thế?"
Ôn Tư Niên bất mãn nhìn anh.
Thịnh Hành lạnh lùng nhìn vào anh ta: “Đừng cho em ấy uống rượu."
Nói xong, anh lại quay sang dạy bảo Lục An An: "Đừng có uống rượu người lạ đưa."
Ôn Tư Niên: "Tớ là người lạ á?"
Lục An An nhịn cười: "Không đúng không đúng, có thể uống."
Cô nói: "Tửu lượng của em cũng không kém như vậy đâu."
Nói xong, Lục An An không để ý tới hai người con lại, uống rượu Ôn Tư Niên đưa cho mình.
“Uống rất ngon.”
Ôn Tư Niên cười: "Đúng không, loại này nồng độ cồn thấp nhưng cũng đừng uống nhiều."
"Vâng vâng."
Lát sau, Thịnh Hành và Lâm Nguyên đều bị người gọi đi.
Một lát sau đến cả Ôn Tư Niên cũng có việc đi mất.
Lục An An nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt, vừa định duỗi tay ra ngoài, ở bên cạnh lại xuất hiện một người đàn ông xa lạ.
“Cô Lục.”
Lục An An nhìn anh ta: "Chào anh."
Người tới cười cười: "Vừa rồi chúng ta đã từng gặp, cô có còn nhớ không?"
Lục An An gật đầu một cái, đang định nhấp miệng ly rượu cầm trên tay: “Nhớ ạ.”
Chẳng qua là không nhớ rõ tên mà thôi.
Người đến nhìn thấy cô như vậy, vừa định nói chuyện, Thịnh Hành lại đi vòng trở lại.
"An An."
Lục An An ngẩng đầu nhìn anh: "Thầy Thịnh, sao anh lại về đây?”
Thịnh Hành liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Muốn đi dạo một chút không?”
Lục An An không chút do dự: "Muốn ạ."
Thịnh Hành gật đầu, nói tiếng một tiếng với người bên cạnh, rất săn sóc đưa Lục An An ra ngoài.
Gió bên ngoài còn có chút lớn, Lục An An bị gió thổi đến đầu óc choáng váng.
"Làm sao vậy?"
Lục An An quay đầu, đột nhiên cảm thấy tất cả mọi thứ trước mặt đều không quá rõ ràng.
Cô nhìn Thịnh Hành đang đứng gần trong gang tấc, duỗi tay kéo quần áo của anh lại.
"Thầy Thịnh."
"Hả?"
Cô liếm môi dưới: "Em cảm thấy có chút khát."
Thịnh Hành nghe vậy, thầm thở phào: "Vậy để tôi đi lấy nước cho em."
"Không cần nước."
Lục An An ngửa đầu nhìn anh: “Em muốn đồ uống ban nãy."
Gò má của cô đỏ bừng bừng, đôi mắt còn hàm chứa hơi nước, nhìn qua mơ mơ hồ hồ, còn đặc biệt quyến rũ.
Lúc nói chuyện cô tiến tới gần Thịnh Hành, tất cả hương vị của ly rượu kia đều được gió thổi tới thoang thoảng.
Có chút ngọt ngào, cũng rất dễ ngửi.
Thịnh Hành đột nhiên nghĩ đến, vừa rồi ly rượu Ôn Tư Niên đưa cho Lục An An thực ra nồng độ cồn cũng không thấp.
Nhưng quả thực là hương vị rất dễ uống, chỉ là rượu kia sau khi uống một lúc mới lên men.
Suy nghĩ một chút, anh duỗi tay ra nhéo nhéo xương lông mày: "Không thì trở về đi."
"A?"
"Trong xe có nước, tôi đi lấy nước cho em.”
Phản ứng của Lục An An trì độn vài giây: "Được."
Mặc dù Thịnh Hành có chút khó chịu với Lục Diên, nhưng nếu anh muốn đem người đi thì vẫn nên nói với Lục Diên một tiếng.
Lúc này Lục Diên còn đang bị mấy người khác lôi kéo tới một chỗ nói chuyện, trong lúc nhất thời cũng không tách ra được.
Anh nghe điện thoại của Thịnh Hành, đáp lại: “Vậy cậu giúp tôi trông chừng em ấy một chút, một lúc nữa tôi ra.”
Cúp điện thoại, Thịnh Hành kéo Lục An An lên xe.
Hai người đều uống rượu, ngồi ở ghế ngồi đằng sau.
Thịnh Hành tìm một bình nước trong xe, vặn ra cho cô: "Uống nước đi."
Lục An An liếc nhìn chai nước suối trước mặt, đầu óc vẫn còn choáng váng, cô nhìn người trước mắt, đột nhiên cảm thấy mình thật hạnh phúc.
Vậy mà cô lại mơ thấy Thịnh Hành.
Thịnh Hành còn đưa nước cho mình uống.
"Anh trai."
Giọng nói của cô mềm nhũn, nghe còn khiến người vô cùng bồn chồn.
Tay Thịnh Hành ngừng một lát, con ngươi âm trầm: "Sao?"
Anh cúi đầu nhìn Lục An An: "Uống nước không?"
"Muốn anh trai mớm cơ.”
Thịnh Hành ngẩn ra, nhìn cô, hơi dừng lại một lát: " Say rồi?"
Lục An An lắc đầu: "Em không có."
Cô nắm quần áo của Thịnh Hành, lầm bầm lầu bầu: "Có phải là em đang nằm mơ hay không?"
Không đợi Thịnh Hành trả lời, cô lại lẩm bẩm nói: "Bằng không sao em lại có thể nhìn thấy anh trai đưa nước cho em uống nha."
Hầu kết Thịnh Hành lăn lăn, âm thanh nặng nề hơn mấy phần: "Ừm, em đang nằm mơ."
Lục An An nghe vậy, nở nụ cười: "Vậy thì tốt."
Cô nói: "Vậy thì em có thể làm chuyện em vẫn luôn không dám làm nha.”
“Ví dụ như?”
Thịnh Hành dụ dỗ từng bước.
Lục An An ngửa đầu nhìn anh một lúc lâu, sau đó trong đôi mắt hình như chỉ còn dư lại đôi môi mềm mại của anh.
Trước đó cô đã lưu lại rất nhiều ảnh của Thịnh Hành, hầu kết và môi của anh đều vô cùng gợi cảm, rất nhiều fans đều nói muốn được hôn vào chỗ đó của anh.
Suy nghĩ một lúc, Lục An An nắm lấy quần áo của Thịnh Hành.
Thịnh Hành ngừng một lát, khom người xuống hướng dẫn cô: "Muốn làm cái gì cũng được.”
Một giây sau, Lục An An liền chạm tới nơi mà cô trước giớ vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, làm một việc mà cô vẫn luôn không dám làm.
Cô hôn môi Thịnh Hành.