Xuyên Thành Em Gái Của Đối Thủ Idol Nhà Mình ( Dịch Full )

Chương 193

Chương 193 -
Chương 193 -

Buổi tối hôm sau, Lục An An và Đường Nghi đúng giờ xuất hiện ở sân bay.

Bọn họ

cùng đi với các nhân viên công tác của nhãn hiệu, nghe nóiở bên kia phía nhãn hiệu đã có người tới trước.

Lần này bọn họ quay chụp quảng cáo trên một hòn đảo ngoài biển, nghe nói chọn chỗ này là vì bầu không khí nơi đây rất lãng mạn.

Mặc dù Lục An An cũng không biết chỉ là một mẫu quảng cáo sô cô la mà thôi, bọn họ còn muốn lãng mạn như thế nào chứ.

Lúc cô và Đường Nghi đến đã thấy Dương Dương và Thịnh Hành đến rồi.

Lục An An không có trợ lý, tất cả mọi chuyện đều do một mình Đường Nghi xử lý, Đường Nghi mang theo cô cũng thoải mái, cô đi đây chị ấy cũng đi theo, mặc dù nói có chút đại tài tiểu dụng, nhưng đối với mấy người Lục Diên mà nói, chị ấy là lựa chọn tốt nhất.

( Đại tài tiểu dụng: tài năng lớn bị sử dụng vào việc nhỏ)

Đổi lại là những người khác, mấy người Lục Diên đều cảm thấy không an tâm.

"An An đến rồi."

Dương Dương sung sướng lên tiếng chào hỏi với cô.

Lục An An nở nụ cười, nhìn Dương Dương: "Các anh đã tới lâu chưa?”

Dương Dương lắc đầu: "Cũng chỉ vừa mới tới thôi."

Anh cũng lên tiếng chào hỏi Đường Nghi: "Chào chị Nghi."

Đường Nghi cười: "Chào thầy Thịnh, chào Dương Dương."

Thịnh Hành gật gật đầu, liếc nhìn fans nhỏ đang đứng một bên.

Đôi con ngươi của anh sâu sắc, không ai có thể nhìn ra đc trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì, đến cả Đường Nghi cũng không nhìn ra.

Bỗng dưng, Đường Nghi lại nghĩ đến mấy lời dặn dò của Lục Diên trước khi xuất phát.

Không được để Thịnh Hành tới gần em gái của anh, nhất định phải nhìn chằm chằm cậu ta, không thể để cho hai người có nhiều tiếp xúc.

Vừa nghĩ tới đó, Đường Nghi rất chi là đau đầu.

Cái loại cuồng ma muốn khống chế em gái này thật đáng sợ.

Thịnh Hành liếc nhìn Lục An An, thu hồi ánh mắt.

Lát sau, mấy nhân viên công tác cũng đến, sau khi check-in xong, một đám người cùng lên máy bay.

Bởi vì có Thịnh Hành gia nhập vào, nhãn hiệu còn vô cùng hào phóng, thái độ đối với Lục An An cũng có bước ngoặt lớn xoay chuyển 180 độ.

Thậm chí... Còn sắp xếp cho hai người hẳn vị trí ngồi ở khoang hạng nhất.

Lục An An nhìn một vòng: "Chị Nghi đâu rồi ạ?"

Nhân viên công tác: "Người đại diện và trợ lý đều đang ở khoang thương vụ, rất gần."

Lục An An gật gật đầu.

Thịnh Hành liếc mắt nhìn cô, đùa giỡn hỏi: "Sao vậy, ngồi cạnh thầy Thịnh không an tâm sao?”

Lục An An: "Không ạ."

Cô còn ước gì được ở cùng một chỗ với Thịnh Hành ấy, nhưng cô cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm nha.

Bây giờ cô vừa nhìn thấy Thịnh Hành tim liền đập nhanh vô cùng, đột nhiên cô có cảm giác không kịp chuẩn bị.

Thịnh Hành nhìn vào lỗ tai đo đỏ của cô, cũng không khỏi cảm thấy buồn cười.

Anh cong cong khóe miệng: "Muốn ngồi bên trong hay bên ngoài?"

"Bên trong ạ."

Sau khi Thịnh Hành giúp cô cất hành lý xong mới ngồi xuống.

"Nhớ gửi tin nhắn cho anh của em.”

Lục An An: "... Vâng ạ."

Lục An An gửi tin nhắn cho Lục Diên xong, lúc này mới quay đầu nhìn Thịnh Hành.

Hai người lúc này đang ngồi dựa vào nhau rất gần, bây giờ đã là đêm khuya, thực ra rất thuận tiện cho việc tiếp xúc.

Cô càng nghĩ càng hồi hộp.

Thịnh Hành ghé mắt nhìn cô: "Làm sao vậy?"

Lục An An lắc đầu : "Không có gì ạ."

Thịnh Hành nở nụ cười, quơ quơ điện thoại di động: "Nói chuyện với Du Nguyên.”

Nghe vậy, Lục An An có chút ngoài ý muốn: "Ồ."

Thịnh Hành cong môi: "Mệtkhông?"

“Cũng bình thường ạ.”

Thịnh Hành nói: "Buồn ngủ thì ngủ đi, qua chỗ khi có khả năng sẽ không có thời gian nghỉ ngơi đâu, sẽ lập tức quay chụp luôn."

"Vâng ạ."

Lục An An nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: "Thầy Thịnh, anh có căng thẳng không?"

Thịnh Hành ngẩn ra, trầm thấp nở nụ cười: "Em căng thẳng sao?"

"Có một chút ạ.”

"Đừng sợ."

Thịnh Hành sờ sờ đầu của cô, âm thanh trầm thấp lại ngoài ý muốn mang theo mùi vị có thể trấn an Lục An An: "Có thầy Thịnh ở đây."

"Dạ."

Lục An An nhìn lên cánh tay kia của anh, tim lại gia tốc.

Cô đè lại trái tim đang nhảy tưng tưng của mình, yên lặng thu hồi ánh mắt đang nhìn Thịnh Hành.

Cô cúi đầu ấn ấn điện thoại di động định nghe nhạc, nhưng lỗ tai lại phơi bày nội tâm chân thực của mình.

Thịnh Hành nhìn chằm chằm vào sườn mặt của cô, không một tiếng động cong môi.

...

*

Sau khi ăn một chút, Lục An An nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, thật sự có chút buồn ngủ.

Cô liếc mắt nhìn người bên cạnh, Thịnh Hành đang đọc kịch bản.

Lục An An nhìn thêm mấy lần, còn có chút tò mò.

"Thầy Thịnh."

"Hả?"

"Kịch bản anh đang đọc là gì thế.”

Thịnh Hành liếc nhìn, cười nói: "Phim hiện đại."

"Vậy anh sẽ diễn vai gì?"

"Bác sĩ."

Nghe vậy, đôi mắt của Lục An An sáng lên: "Bác sĩ sao?"

Thịnh Hành ghé mắt nhìn cô ta, khẽ cười: "Có hứng thú?"

"Em thích bác sĩ."

Lục An An nói: "Mặc áo blouse nhìn qua vô cùng soái."

Cái nghề nghiệp bác sĩ này, không hiểu sao lại có thể khiến cho người ta sinh ra một loại cảm giác rất cấm dục, cô thật sự rất thích.

Cũng có thể là do quãng thời gian trước hay phải nằm viện, tính cách của bác sĩ nơi đó đều cực kỳ tốt, ấn tượng của Lục An An đối với các bác sĩ đều rất tốt.

Nghe vậy, Thịnh Hành nhìn chằm chằm khuôn mặt vui vẻ của cô vài giây: "Thích bác sĩ?"

Lục An An: "..."

Cô nghẹn, chớp chớp mắt nhìn Thịnh Hành: "... Chính là… thưởng thức."

Thịnh Hành lật một tờ kịch bản "Ừm" Một tiếng: "Ngoại trừ bác sĩ còn thích nghề nào khác không?"

Hai người yên tĩnh một hồi, Lục An An suy nghĩ một chút, đột nhiên quay đầu tiến tới bên tai Thịnh Hành.

Cô mím môi dưới, thấp giọng nói: "Thầy Thịnh diễn cái gì em cũng thích.”

Bên tai là hô hấp và thanh âm nói chuyện của cô gái nhỏ, vô cùng mềm mại yêu kiều.

Giọng nói của cô rất êm tai, Thịnh Hành vẫn luôn biết rõ chuyện này, tình cảnh lúc này còn khá giống buổi tối ngày hôm ấy.

Bình Luận (0)
Comment