Sau khi cô gái nhỏ thơm mình xong cũng không biết nên làm gì.
Liền ngậm lấy môi anh cắn cắn, ôm anh làm nũng, nói muốn uống nước.
Thịnh Hành vừa định đưa nước cho cô, cô liền vung tay lên đánh đổ cả bình nước khoáng, khiến cho trên thảm bên trong xe tất cả đều là nước.
Đến cuối cùng, Lục An An cũng không cần nước nữa.
Cô chỉ vùi đầu ở trên cổ anh làm nũng, phả lên cổ anh hơi ấm nóng bỏng.
Trên người cô có một mùi hương thơm ngọt, khiến cho người ta rất muốn đến gần cắn một cái, muốn gần thêm một chút nữa, hôn một cái.
Chỉ có điều Thịnh Hành còn chưa kịp làm động tác kế tiếp, Lục Diên đã đến.
...
Thịnh Hành hoàn hồn, hầu kết lăn lăn: "Ừm."
Anh ghé mắt, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào Lục An An, giọng nói khàn khàn: "Được."
Lục An An ngước mắt, rơi vào bên trong ánh mắt của anh, ánh mắt run rẩy, trong lòng hơi ngưng lại.
Cô nhanh chóng dời tầm mắt đi chỗ khác, nhìn vào ghế dựa phía trước nói: "Em thấy có chút buồn ngủ."
"Ngủ đi."
"Dạ."
Lục An An nói ngủ liền ngủ, không một chút nào ậm .
Thịnh Hành cũng không miễn cưỡng cô, chờ cô ngủ rồi mới kéo chăn bên dưới lên đắp cho cô.
Nữ tiếp viên hàng không vừa khéo đi ngang qua, lúc nhìn thấy một màn này chỉ cảm thấy có chút rung động.
Đến lúc nhìn thấy tình cảm nơi đáy mắt của Thịnh Hành càng thêm giật mình nói không ra lời.
Sau khi cảm nhận được ánh mắt bên cạnh, Thịnh Hành mới nhấc mí mắt lên lạnh nhạt liếc nhìn.
Nữ tiếp viên hàng không chỉ hoàn hồn một thoáng, áy náy nở nụ cười rời đi.
Chỉ có điều tiếp sau đó, mỗi lần đi ngang qua lại luôn có chút không nhịn được nhìn về phía hai người bọn họ.
Thịnh Hành và Lục An An, mọi người đều biết hai người này.
Trước kia Lục An An không nổi tiếng thì thôi, nhưng bây giờ hầu hết mọi người đều có thể nhận ra cô.
Nữ tiếp viên hàng không cũng biết nhóm người bọn họ lần này muốn đi quay phim quảng cáo, nhưng... Thái độ chăm sóc Lục An An cả một buổi tối của Thịnh Hành thật không giống như chỉ là chăm sóc bạn bè thôi nha?
Đến lúc hai người xuống máy bay, nữ tiếp viên hàng không mới hiểu ra.
Ánh mắt Thịnh Hành nhìn Lục An An kia ... Rõ ràng là nhìn người mình thích nha.
————
*
Máy bay hạ cánh, một đoàn người ngồi lên xe ô tô đi tới địa điểm quay chụp.
Nơi này ở ngay cạnh biển, quảng cáo sô cô la còn có một kịch bản nho nhỏ, ngoại trừ cảnh biển còn có cả cảnh lâu đài.
Có thể nói là vô cùng vô cùng bạo tay.
Lúc Lục An An nhận kịch bản, nhìn thấy mấy câu miêu tả bên trên còn rất chi là muốn cười.
Đột nhiên, nụ cười trên mặt cô cứng lại.
Đường Nghi nhìn cô: “Sao không cười nữa?”
Lục An An nghẹn vài giây, trợn to mắt nhìn kịch bản.
"... Chỗ này, quảng cáo sô cô la này còn muốn chia sẻ sô cô la với bạn diễn."
Đường Nghi: "Sau đó thì sao?"
Lục An An hô lên: "Là miệng đối miệng chia đó! Còn phải nói, ăn thật ngon!"
Đường Nghi: "..."
Hai người đối diện nhìn nhau, Đường Nghi khiếp sợ vài giây rồi nói: "Hiện tại quảng cáo sô cô la đã không có chừng mực đến như vậy rồi sao?"
Lục An An cũng rất muốn hỏi, một cái quảng cáo sô cô la mà thôi, có cần phải như thế không???
Nhưng rất rõ ràng, người của phía nhãn hiệu còn cảm thấy rất được.
Cái quảng cáo sô cô la này xem ra còn rất ám muội, toàn bộ nội dung là nói về một cô gái vô cùng thích ăn sô cô la, bạn diễn nam đóng vao bạn trai của cô, mỗi lần đều dùng sô cô la để khiến cho cô vui vẻ.
Cãi nhau đưa sô cô la, không vui đưa sô cô la, ăn tết cũng đưa sô cô la.
Sô cô la chính là vị thuốc điều hòa giữa hai người, tượng trưng cho ám muội, đồng thời cũng là lúc tình yêu bắt đầu.
Một viên sô cô la, hòa tan trái tim của anh và em.
... ...
Cảnh quay chụp đầu tiên là ở trong lâu đài, Lục An An bị đưa đi trang điểm thay đổi tạo hình, lúc cô ta đi ra ngoài, Thịnh Hành đã xong xuôi, đang đứng ở cách đó không xa chụp một vài bức ảnh quảng cáo trước.
Cô liếc nhìn, đột nhiên cảm thấy quảng cáo hôm nay muốn quay xong có khả năng có chút khó.
Nhìn Thịnh Hành, cô có chút không nhấc nổi chân, chớ nói chi là lát nữa còn phải diễn xuất phối hợp với anh.
Sau khi cảm nhận được tầm mắt của Lục An An, Thịnh Hành liền mỉm cười.
Các chuyên viên quay phim: "Thầy Thịnh, nhớ phải duy trì nụ cười này nhé, ngọt ngào nhất rồi."
Thịnh Hành: "..."
Lát sau, Lục An An bị kéo đi chụp ảnh quảng cáo, sau khi chụp xong mới bắt đầu quay video quảng cáo, quay từng đoạn từng đoạn một, cũng không khó cho lắm.
Nhưng Lục An An lại rất căng thẳng.
Tới tới lui lui rất nhiều lần cũng không quay tốt được.
Đạo diễn nhìn hai người, hô lên: "An An, em cứ tưởng tượng thầy Thịnh là người mà em thích ấy, người mà em thích đưa sô cô la cho em, có phải là em sẽ vô cùng mừng rỡ hay không nào?”
Lục An An: "..."
Cô rất vui.
Nhưng cô sợ tình cảm của mình quá mức dồi dào, sẽ để lộ ra bản thân.
“Vâng ạ.”
Đạo diễn khoát khoát tay: "Tiếp tục đi."
Lục An An trở lại vị trí của mình, cảnh quay này cô phải diễn tâm trạng đang phiền muộn, một mình đi ra bên ngoài giải sầu, kết quả nam chính liền xuất hiện, còn thần thần bí bí đưa cho cô một viên sô cô la. Cảm tình của hai người cứ như thế bắt đầu.
Lục An An ngồi trên ghế, ngửa đầu nhìn hình ảnh trước mặt, đang suy nghĩ, vai lại bị người nhẹ nhàng vỗ một cái.
Cô quay đầu lại, còn chưa thấy rõ người đến là ai, trong tay đã bị nhét vào một viên sô cô la.
"Thử xem."
"A?"
Cô ngửa đầu nhìn người đến: "Cái gì?"
Chàng trai cười cười, thấp giọng nói: "Ăn đi, tâm trạng sẽ tốt lên."
Cô mím môi, nhìn viên sô cô la trái tim trong lòng bàn tay trái tim như nổi trống: "...Sao anh lại muốn đưa cho em sô cô la?"
Anh cười: "Không phải là em thích sô cô la nhất sao?"
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cô có chút hoảng hốt, lông mi run rẩy: "Ừm, cảm ơn."
“Muốn anh giúp em không?”
Cô còn chưa kịp phản ứng lại, Thịnh Hành đã vươn tay cầm viên sô cô la kia đi, xé giấy bọc bên ngoài cho cô ra, sau đó nhét vào trong miệng của cô.
Lục An An cắn, làm ra biểu cảm hưởng thụ.
... ...