Một đoạn này sau khi quay xong đổi sân bãi, Lục An An còn nghe được hai nữ nhân viên công tác thảo luận với nhau.
"A a a a a tôi chết mất! ! Tôi cũng muốn được thầy Thịnh đút sô cô la."
"Ô ô ô ô ô đừng kích động, tôi đã đọc kịch bản rồi, đợi lát nữa còn có một đoạn miệng đối miệng."
"Trời ạ! ! ! Tôi hâm mộ Lục An An quá."
"Tôi cũng vậy."
"Ô ô ô ô ô ô tôi luôn cảm thấy hôm nay thầy Thịnh vô cùng dịu dàng."
“Cô nói không sai."
Lục An An nghe xong đối thoại của hai người, đè nén lại trái tim đang nhảy bang bang của mình, đỏ mặt chạy ra ngoài.
Xong rồi xong rồi.
Đợi lát nữa còn muốn miệng đối miệng, cô có khi nào không cẩn thận hôn anh hay không đây.
Lục An An nghĩ nghĩ, ngẩng đầu đi tìm Thịnh Hành.
Cô còn chưa tìm được người, Thịnh Hành đã từ bên trong cầm một đĩa hoa quả đi ra ngoài.
Lục An An vừa muốn há mồm gọi người, một viên anh đào đã bị nhét vào trong miệng: “Thử một chút xem, ngọt không?"
"..."
Lục An An cắn vào trong miệng, cảm nhận được vị chua ngọt của anh đào.
Thịnh Hành cho, coi như có chua hơn nữa cũng sẽ cảm thấy ngọt! ! !
“Ở đâu ra thế ạ?”
Thịnh Hành chỉ chỉ: "Bên kia có, ăn ngon không?"
"Ăn ngon ạ."
Lục An An ngửa đầu nhìn anh, nghiêm túc nói: "Ăn siêu cấp ngon."
Thịnh Hành mỉm cười: "Vậy phải ăn nhiều một chút."
"Cảm ơn thầy Thịnh."
*
Sau khi quay chụp bên này kết thúc, một đám người lại đi ra bờ biển.
Cái quảng cáo này tổng cộng có mấy đoạn ngắn, lúc đến chạng vạng chỉ còn dư lại cảnh ở trên bờ biển là chưa quay.
Cảnh này là quan trọng nhất, cũng là đoạn được mong chờ nhất.
Dù sao thì... Còn có đoạn ám muội miệng đối miệng.
Vừa nghĩ tới đó, Lục An An liền không chịu đựng được nữa mím môi lại.
Mặc dù, cũng không nhất định sẽ chạm môi vào nhau.
Nhưng không hiểu sao cô cứ có loại cảm giác căng thẳng khẩn trương, nghĩ nghĩ, cô sâu hít sâu một hơi.
Đường Nghi cười: "Sao lại căng thẳng như vậy?"
Lục An An: "... Em cũng không biết nữa."
Chính là rất căng thẳng.
Đường Nghi vỗ vỗ bả vai cô, nói: "Không có gì cần căng thẳng, đợi lát nữa Thịnh Hành sẽ dẫn dắt cho em.”
"Em biết."
Lời tuy nói vậy, nhưng vẫn rất căng thẳng.
Lúc di đến bờ biển, sóng biển lăn tắc trước mặt có chút trong suốt, còn vô cùng xinh đẹp.
Ánh tà dương cũng vô cùng xinh đẹp, Lục An An chỉ nhìn thôi cũng thấy vô cùng yên ả.
"Đẹp quá."
Thịnh Hành đứng ở bên cạnh cô: "Thích sao?"
"Thích ạ."
Thịnh Hành mỉm cười: "Trước qua bên kia trang điểm thay quần áo đi, đợi lát nữa quay phim xong lại xem.”
"... Vâng vâng."
Hai người thay quần áo xong liền trở lại sân bãi quay chụp.
Cảnh quay cuối cùng này cũng là cảnh ám muội nhất, chàng trai và cô gái đã ở bên nhau rất lâu, hôm nay hai người nghỉ phép đi du lịch, còn cố ý đi ra bờ biển.
Tay hai người nắm lấy nhau đi bộ trên bờ cát, hình ảnh vô cùng lãng mạn, khiến cho người ta cảm nhận được lãng mạn và ấm áp.
Chỉ nhìn Lục An An và Thịnh Hành song song đứng chung một chỗ đạo diễn đã cảm thấy thỏa mãn.
"Không tệ, như thế nào là được rồi, chuẩn bị sang cảnh sô cô la nhé?"
Thịnh Hành gật đầu: "Được."
Hai người đi tới bãi cát bên cạnh ngồi xuống, bên cạnh bày rất nhiều đồ ăn ngon.
Cô gái đang ăn ăn, đột nhiên thở dài.
Chàng trai hỏi: "Làm sao vậy?"
Cô gái ngước mắt nhìn anh, chỉ vào đồ trước mặt của nói: "Ăn không ngon."
"Hả?"
Chàng trai cười nhạt: "Vậy em muốn ăn cái gì, anh đi mua cho em.”
“Chắc là chỗ này không có đi.”
Cô gái nói: "Nếu như ở chỗ này có sô cô la thì tốt rồi.”
Lời nói vừa dứt, chàng trai liền nói: "Nhắm mắt."
"Hả?"
"Nhắm mắt lại, anh biến ra cho em."
Đôi mắt cô gái run rẩy, nhìn khuôn mặt của anh, cuối cùng nhắm hai mắt lại.
Lát sau, một hương bị quen thuộc được nhét vào trong miệng.
Cô đột nhiên mở mắt ra, kinh ngạc nhìn người đã đi tới gần từ bàn bên kia.
“Kinh hỉ không?”
( Kinh hỉ: kinh ngạc + vui mừng )
Cô chớp chớp mắt, liếm sô cô la anh cầm trong tay: “Kinh hỉ, anh cầm theo lúc nào vậy?”
"Vừa ra cửa liền cầm."
Cô cắn miệng: "Ngọt lắm, anh đã nếm thứ chưa?”
Chàng trai nhìn chằm chằm môi của cô một lát, trên môi cô còn chút vụn sô cô la vương lại.
Anh đáp một tiếng: “Nếm như thế nào?”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt có đốm lửa bị nhen lên.
Một giây sau, máy quay phim quay lại cảnh người đàn ông nhét nốt nửa viên sô cô la còn sót lại vào trong miệng cô gái, cúi đầu phủ kín khuôn mặt cô, từ trong miệng cô cắn lại một nửa viên vào trong miệng.
Sau đó anh nói ra lời thoại: "Ừm, không ngọt bằng em."
Lúc Thịnh Hành tới gần, cơ thể của Lục An An đã hoàn toàn cứng ngắc căn bản, cô động cũng không dám động.
Một bàn tay của Thịnh Hành đặt ở một bên khác, xuất phát từ một số cân nhắc, màn này cần phải quay có chút mông lung và ám muội, sẽ không để cho hai người thật sự hôn nhau.
Chỉ là đổi góc độ đem sô cô la ăn chung.
Lúc Thịnh Hành tới gần, đầu óc Lục An An lập tức rối loạn.
Suýt chút nữa thì cô đã không cắn được sô cô la, vừa hoảng loảng vừa thấy người đàn ông trước mặt càng lúc càng gần.
Anh thuận lợi lấy sô cô la từ trong miệng mình đi, một giây sau , Lục An An rõ ràng cảm giác được, cô thật sự càm thấy. . . Môi của Thịnh Hành đã chạm vào miệng của cô.
Thậm chí... Anh còn nhẹ nhàng cắn lên môi của cô, sau đó mới tách ra.
Ánh mắt của anh nặng nề nhìn cô, ăn sô cô la, sau đó dùng lòng bàn tay xoa xoa môi giúp cô, âm thanh khàn khàn nói: "Nếm rồi, không ngọt bằng em.”