Sau khi quay chụp quảng cáo kết thúc, gương mặt của Lục An An đỏ hồng còn hơn cả ánh tà dương bên cạnh.
Đường Nghi vừa định quàng khăn cổ cho cô, cô lại đột nhiên bật dậy, chạy lên xe, còn thuận thế đóng cửa xe lại.
...
Mà bên kia, Dương Dương nhìn Thịnh Hành vừa quay chụp xong, đến lúc nhìn thấy trong đôi mắt Thịnh Hành tràn đầy ý cười thì khẽ gọi: "Lão đại."
Thịnh Hành nhìn cậu một cái.
Dương Dương nói: "An An làm sao vậy, sao lại chạy thẳng vảo trong xe thế?”
Thịnh Hành rất bình tĩnh nói: "Có thể là cảm thấy lạnh chăng."
Dương Dương: "..."
Lục An An y như một con đà điểu, trốn vào trong trong xe không muốn ra, muốn bình ổn lại tâm tình của mình.
Thế nhưng cô căn bản không bình tĩnh nổi, rốt cuộc Thịnh Hành là cố ý hay là không cẩn thận đây? !
Anh là không cẩn thận chạm môi mình sao, thế nhưng nếu như chỉ là không cẩn thận hôn phải thì chỉ cần cọ xát qua là được rồi, sao ảnh còn cắn mình làm gì? !
Chẳng lẽ ảnh cho rằng môi mình là sô cô la?
Nếu thực sự là như vậy, vậy mình sẽ đau tim muốn chớt luôn mất.
Lục An An vùi đầu ở trong xe dậm dậm chân, trái tim nhảy nhót tưng bừng, căn bản không thể nào khống chế lại, hô hấp cứ mãi dồn dập không thể bình ổn.
Một hồi lâu sau, cửa sổ xe bị người gõ gõ.
Lục An An buồn bực hỏi một tiếng: "Ai vậy?"
Đường Nghi: "Là chị, phải xuất phát rồi, đi ăn cơm đi, buổi tối mọi người hẹn nhau cùng ăn cơm đó, mai là về rồi.”
"... A."
Lục An An có chút vui mừng vì mình và Thịnh Hành không phải cùng ngồi một chiếc xe.
Cô nâng khuôn mặt đỏ lựng của mình, tâm tư bay toán loạn.
Lúc này Lục An An chỉ có thể dùng điện thoại di động để chuyển dời sự chú ý của mình.
Cô suy nghĩ một chút lièn tìm Lục Diên.
Lục An An: [ Lão đại. ]
Lục Diên: [ ? ]
Lục An An: [ Không có chuyện gì, em chỉ muốn hỏi xem anh đang làm gì thôi. ]
Lục Diên: [ Hẹn hò, đừng quấy rầy anh. ]
Lục An An: [ ... ]
Cô liếc nhìn thời gian, lúc này ở trong nước đã là buổi tối.
Được thôi được thôi, không quấy rầy thì không quấy rầy.
Lục An An bĩu môi, sau khi suy nghĩ một lát liền gửi tin nhắn cho Úy Sơ Hạ.
Lục An An: [ Hạ Hạ Hạ Hạ! ! Mau ra đây! ]
Úy Sơ Hạ: [ Đây đây, gọi cái gì mà gọi, quay quảng cáo như thế nào, có thuận lợi không? ]
Lục An An: [ Rất thuận lợi, thế nhưng có một vấn đề. ]
Úy Sơ Hạ: [ Sao sao? ]
Lục An An: [ .... Tớ đã nói cho cậu biết chưa, nội dung quay quảng cáo sô cô la này của tớ còn rất ám muội, chính là cái loại cốt truyện nói chuyện yêu đương gì đó ấy. ]
Úy Sơ Hạ: [ Cậu chưa nói. ]
Lục An An: [ .... A, vậy bây giờ tớ nói cho cậu nghe, đoạn cuối của mv quảng cáo này phải miệng đối miệng ăn sô cô la. ]
Úy Sơ Hạ: [ ! ! ! ]
Úy Sơ Hạ: [ Sau đó thì sao! ! ! ]
Lục An An liếm môi dưới: [ Sau đó chính là... Thầy Thịnh không cẩn thận chạm vào môi tớ rồi. ]
Úy Sơ Hạ: [ ? ! ! ! ! ! ! ! ]
Nhìn mấy dấu chấm than liên tiếp của Úy Sơ Hạ, Lục An An cũng rất muốn cảm thán.
Không sai, chính là ảnh đã thơm mình rồi.
Xúc giác của cô sẽ không sai.
Úy Sơ Hạ: [ Không cẩn thận? ]
Lục An An: [ .... Chắc là vậy? ]
Úy Sơ Hạ: [ Không phải là cậu thích Thịnh Hành sao, vậy cậu có thể hỏi thử xem, tớ cảm thấy ông ấy đối xử với cậu cũng rất đặc biệt. ]
Lục An An: [ Vậy lỡ như thực sự là không cẩn thận thì sao? ]
Úy Sơ Hạ: [ Hỏi một chút cũng không mất tiền, nếu như thực sự là không cẩn thận... Vậy thì quên đi là được.]
Lục An An: [ Nhưng mà sẽ rất lúng túng đó. ]
Úy Sơ Hạ: [ Vậy cậu muốn như thế nào? ]
Lục An An: [ .... Nếu không, đợi sau khi về nước lại hỏi đi, hỏi qua tin nhắn WeChat, nếu như anh ấy nói chỉ là không cẩn thận thì tớ cũng bớt xấu hổ? ]
Úy Sơ Hạ: [ Nghe cũng được. ]
Sau khi tìm thấy biện pháp giải quyết, trong nháy mắt Lục An An cảm thấy có chút an lòng.
Nhưng nói thật, tâm tình của cô vẫn chưa thật sự bình tĩnh lại.
Cô cứ luôn không chịu được nhớ lại một màn vừa rồi, còn có cái cảm giác trên môi kia… Còn cả môi của Thịnh Hành nữa, có chút mềm mại, lại có chút man mát.
Có thể là do bị gió biển thổi lâu nên khiến cho Lục An An sinh ra một loại ảo giác.
Trong lúc hoảng hốt cô cứ cảm thấy, môi của Thịnh Hành thật giống với nước cô uống hôm trước, mam mát lại lành lạnh, mùi vị cực kỳ tốt.
*
Buổi tối mọi người và cacsc nhân viên công tác của nhãn hàng cùng nhau ăn cơm.
Lục An An và Thịnh Hành ngồi ở hai bên đối diện nhau, ngoại trừ tầm mắt thỉnh thoảng sẽ giao nhau một chút ra thì thật ra cũng không có chút giao lưu gì.
Lục An An cũng không biết vì sao, mỗi lần chạm mắt với Thịnh Hành cô lại không khống chế được căng thẳng lên.
Cô hít sâu một hơi mới xem như đã ổn định lại một chút.
Thịnh Hành là một nam nghệ sĩ, lúc được chúc rượu anh cũng là người uống nhiều nhất.
Đến cuối cùng anh còn được Dương Dương dìu về.
Lục An An lo lắng không thôi, Đường Nghi lắc lắc đầu với cô: “An An, em không tiện đi theo đâu."
"..."
Lục An An lo lắng nhìn: "Vậy để em hỏi các nhân viên công tác xem họ có trà tỉnh rượu hay không?”
Đường Nghi nhìn cô: "Em đi về nghỉ ngơi đi, để chị đi cho."
Lục An An mắt long lang nhìn theo bóng lưng của Thịnh Hành: "Thế nhưng em vẫn không yên tâm."
Đường Nghi bất đắc dĩ, thấp giọng nói: "Bên này đều là các nhân viên của nhãn hàng, nếu như em đi vào phòng của Thịnh Hành, không chừng ngay trong đêm nay hoặc là ngày mai sẽ lên mặt báo đó.”
Thân là một người người đại diện, mặc dù Đường Nghi biết suy nghĩ của Lục An An, nhưng cũng không thể không ngăn.
Không thể để cô xằng bậy được.
Lục An An liếc nhìn Đường Nghi, lo lắng lưỡng lự.
Đường Nghi không có biện pháp: "Quên đi, chị đi cùng em.”
"... Vâng ạ." Lục An An trong nháy mắt vui vẻ: "Cảm ơn chị Nghi."
Đường Nghi nhéo nhéo ấn đường: "Đừng có cảm ơn, bốn người cùng vào chị cũng an tâm hơn, cũng không sợ gây ra scandal không tốt gì."
"Vâng vâng."
Lúc Lục An An đi vào, Thịnh Hành đang ở trong toilet.
Cô lo lắng liếc nhìn : "Sao mấy người kia lại bắt thầy Thịnh uống nhiều như vậy chứ?”
Đường Nghi: "Hết cách rồi, dù sao cũng là người ta trả lương.”
Lục An An nghe vậy vẫn còn có chút bất mãn.
“Trả lương cao hơn nữa cũng không thể như vậy được.”
Đường Nghi bất đắc dĩ nở nụ cười: "Trong giới này đều là như vậy, muốn nói chuyện hợp tác thì không thể không uống rượu."
Kể cả là nghệ sĩ hàng đầu cũng vậy, người có thể không uống rượu đều là số ít.
Nói như thế nào đây, cậu có địa vị cao hơn nữa thì cũng không sánh bằng nhà đầu tư được, người ta bỏ tiền ra đó, quy tắc trò chơi vốn là như thế.
Lát sau, Thịnh Hành từ bên trong đi ra ngoài.
Lục An An nhanh chóng chạy tới: "Thầy Thịnh, anh không sao chứ?"
Thịnh Hành đáp một tiếng: "Không có chuyện gì, sao em lại ở đây?”
Lục An An: "Em không an tâm."
Thịnh Hành bật cười, sắc mặt có chút trắng bệch: "Không có chuyện gì đâu."
Anh đưa tay lên vỗ vỗ đầu Lục An An: "Nhanh đi về nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta còn phải trở về."
Lục An An lo âu liếc mắt nhìn anh: "Thế nhưng anh..."
"Thật sự không có chuyện gì mà."
Thịnh Hành nghiêm túc nói: "Đi đi, nghỉ sớm một chút, có việc thầy Thịnh nhất định sẽ gọi em.”
Lục An An vẫn như cũ có chút lo lắng, nhưng Thịnh Hành cũng đã nói như vậy rồi, cô cũng không tiện dừng lại lâu.
“Được rồi, vậy thầy Thịnh có việc gì thì nhất định phải gọi em đó.”
“Ừm."
Cửa vừa mới đóng lại, Thịnh Hành liền ôm bụng: "Dương Dương, đưa thuốc cho anh."
Dương Dương bất đắc dĩ thở dài.