Quả nhiên, sau khi nhìn thấy căn nhà mình sẽ ở mấy ngày nữa, Lý Băng liền bắt đầu kháng nghị.
"Đạo diễn, phòng này sao có thể ở được chứ!”
Hạ Uyển Nhiên cũng nói theo: "Đạo diễn, sự cách biệt này có phải là hơi nhiều rồi phải không?"
Đạo diễn bình chân như vại: "Hết cách rồi, đã đánh cuộc thì phải chịu thua mà.”
Sắc mặt Lý Băng vô cùng khó coi.
Căn nhà của hai người bọn họ nằm ngay đầu tiên, Trần Nhuyễn cũng nhìn thấy, chị ấy không nhịn được bật cười một tiếng: "Đạo diễn, ông tìm từ chỗ nào ra căn nhà như thế này vậy, còn có thể cũ nát tới thế?”
Đạo diễn: "... Cũng không tệ lắm mà, thực ra chỉ cần quét dọn một chút là được rồi, chỉ là hơi nhiều bụi đất mà thôi."
Ông ta nói: "Trong tập một các cô nhận được tiền quỹ nhiều nhất, lúc các cô được ăn ngon vui vẻ thì mấy người khác đều chỉ được ăn rau xanh, không phải cũng không có ai nói gì sao.”
Đạo diễn nói: "Đây là quy tắc của trò chơi."
Lý Băng nghe vậy, sắc mặt mặc dù không dễ nhìn nhưng cũng không nhiều lời nữa.
Cô ta nhìn về phía mấy người còn lại: “Nhà của mọi người ở đâu vậy, chúng ta cùng nhau đi xem đi.”
Mọi người đương nhiên không có ý kiến gì.
Căn nhà thứ hai là nhà của Bạch Thiệu Quân và Quách Chính Thanh, diện tích không lớn không nhỏ, nhìn qua còn khá sạch sẽ gọn gàng.
Lục An An nhìn thấy thì cảm khái một tiếng: "Rất được nha."
Bạch Thiệu Quân cười cười: "Ừ, cũng không tệ."
Anh ta nói: "Đi thôi, nhà tiếp theo là của ai?"
"Xem bảng dẫn đường đi."
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên thì thấy tiếp đó là nhà của Lục An An và Lục Diên.
Chỉ cần đi thêm mấy bước là đến.
Sau khi nhìn thấy căn nhà khí phái kia, mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Đây quả thật chính là loại đại trạch thời cổ nha, trước mặt còn có một khoảng sân nhỏ, đi thêm mấy bước về phía trước là một cái hồ nhỏ.
( đại trạch: kiểu biệt thự )
Mọi người ngó đầu từ bên ngoài vào trong nhìn, thật sự giống như không nhìn thấy điểm cuối vậy.
"Oa! !"
Trần Nhuyễn kinh ngạc thốt lên một tiếng: "Tổ tiết mục cũng thật bạo tay nha, đây là nhà của An An và Lục Diên sao?"
Bạch Thiệu Quân: "Nếu như tôi không nhìn nhầm thì chính là chỗ này."
Trần Nhuyễn: "Vậy chúng ta cùng vào xem đi."
Trong một chớp mắt đẩy cửa ra ấy, mọi người càng thêm giật mình.
Mặc dù tất cả mọi người ở đây đều là những người đã va chạm với xã hội, nhưng lúc nhìn thấy căn nhà trước mắt này vẫn không khống chế được sợ hãi thán phục.
Chủ nhà này thật sự là quá có tiền.
Đây hẳn là phú hộ nhà giàu ngày xưa đi!
"Tôi khắng định, chủ nhà này nhất định là người có tiền nhất trong thôn này."
"Tôi đồng ý."
"Cái này, cũng lớn quá rồi đó."
"Toàn bộ đều là của An An và Lục Diên sao?"
Nhân viên công tác: "Đúng vậy, An An và Lục Diên đạt giải nhất nên căn nhà này chính là của bọn họ, muốn nghỉ trong phòng nào cũng được, các bạn có thể tùy tiện chọn lựa."
Đôi mắt của Lục An An sáng rực lên, vừa định nói chuyện, Lý Băng liền hỏi: "Ý là nơi này không chỉ có hai phòng thôi có phải không?”
Nhân viên công tác còn chưa kịp đáp lời, cô ta liền hỏi: "Vậy bọn tôi có thể tới ở chung bs bọn họ hay không, nơi này lớn như vậy, bọn tôi vào ở cùng chắc cũng cũng không có vấn đề gì quá lớn chứ?"
Nhân viên công tác: "..."
Anh ta nghẹ lời rồi, liếc nhìn Lục Diên và Lục An An, nhưng thật ra anh ta lại không để cho hai người khó xử: "Không được, dù sao chúng ta cũng đang thi đấu."
Khuôn mặt của Lý Băng âm trầm: "Nhưng như thế này cũng chênh lệch quá lớn rồi, căn nhà kia thật sự không phải để cho người ở mà, hơn nữa Uyển Nhiên còn bị dị ứng, nơi đó quá nhiều bụi bẩn."
“Có phải không cô Hạ?"
Hạ Uyển Nhiên gật gật đầu: "Tôi thật sự có chút dị ứng, có thể đổi không?”
Nhân viên công tác khó xử nhìn Lục An An và Lục Diên.
Hai anh em liếc mắt nhìn nhau: "Có thể, nếu như có phòng thì đương nhiên là không có vấn đề gì."
Nghe vậy, ánh mắt Lý Băng sáng lên: "Cảm ơn thầy Lục, vậy chúng ta đi vào xem nhà đi."
Nói xong, cô ta kéo Hạ Uyển Nhiên đi trước.
Trần Nhuyễn trợn mắt há hốc mồm nhìn, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Thầy Lục, hai người mới là chủ nhà mà, có lý nào lại để cho hai người bọn họ chọn trước chứ?”
Lục Diên không hé răng.
Anh chỉ duỗi tay, xoa xoa đầu Lục An An: "Đi chọn phòng mình thích đi."
Lục An An nở nụ cười: "Không vội ạ."
Cô chậm rãi nói: "Phòng của hai chúng ta không cách nhau quá xa là được."
Đối với loại hành vi này của Lý Băng, Lục An An cũng không tức giận.
Dù sao thì đến tập này chiếu ra tự khắc sẽ có người chửi mắng bọn họ.
Cái loại hành vi thích chiếm chút tiện nghi nhỏ này của cô ta cô cũng không quá để ý.
*
Sau khi chọn xong phòng ở cũng đã tới thời gian làm bữa trưa.
Bữa trưa của nhà ai người ấy tự chuẩn bị.
Lục An An và Lục Diên nhìn một vòng, bàn bạc với nhau xem muốn ăn cái gì.
"Muốn ăn cái gì?"
"Trong nhà bếp có nguyên liệu nấu ăn sao?"
Lục Diên lắc đầu: "Không có."
Hai người không nói gì nữa.
Lục An An dở khóc dở cười: "Tổ tiết mục cũng quá ác đi, chẳng lẽ ngya trưa ngày đầu tiên đã không cho chúng ta ăn cơm sao?"
Nhân viên công tác: "Các bạn có thể đi ăn cơm ké nha."
“Tới chỗ nào cọ cơm bây giờ?”
Nhân viên công tác giơ hai tay lên không nói.
Lục An An và Lục Diên rất không còn gì để nói.
Hai người đang suy nghĩ, nhiệm vụ đột nhiên đến rồi.
Một đám người đang đói bụng tập hợp lại một chỗ, tiếng oán than dậy đất.
Đạo diễn nhìn mọi người một cái xong bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ: "Hôm nay nhiệm vụ du lịch của chúng ta là, mỗi người sẽ tới một điểm tham quan khác nhau làm các nhiệm vụ khác nhau, ai có thể hoàn thành nhiệm vụ và về tới đây đầu tiên sẽ dành chiến thắng, người thắng sẽ nhận được một phần thưởng đặc biệt."
“Thưởng gì vậy?”
"Đạo diễn, bọn tôi còn chưa được ăn cơm nữa, không thể để đến chiều hẵng làm hay sao?”
Đạo diễn nhàn nhạt cười: "Đợi lát nữa cơm nước xong xuôi rồi xuất phát."
"Có cơm ăn sao?"
Đạo diễn: "... Chương trình của chúng tôi khổ như vậy sao?”
Lục An An không nhịn được lẩm bẩm : "Như thế này mà còn không khổ sao, anh của tôi sắp đói rạc cả người rồi.”
Lục Diên: "..."
Những người khác: "? ? ?"
An An, cô lôi Lục Diên ra làm bia chắn như vậy, Lục Diên có đồng ý chưa.
Lục Diên đương nhiên không để bụng, dù sao thì anh cũng có tiếng là siêu cấp yêu chiều em gái, Lục An An nói cái gì anh cũng đều không có ý kiến gì.
Cơm trưa hôm nay tổ tiết mục còn có chút lương tâm, cung cấp sẵn cho mọi người, chỉ có điều mọi người cũng chỉ ăn một lát là xong.
Ngay sau đó là đến đoạn rút thẻ nhiệm vụ, mỗi một nhóm đều rút được các thẻ nhiệm vụ không giống nhau.
Lục An An không nghĩ tới, nhiệm vụ của cô và Lục Diên là đi tới một cái điểm tham quan nào đó để rút thẻ, nghe nói chỗ đó là một hang động có phong cảnh vô cùng xinh đẹp.
Lục An An bán tín bán nghi: "Thật sao?"
Nhân viên công tác: "Thật sự, An An em cứ đi thì biết."
Lục An An gật đầu, quay đầu nhìn Lục Diên: "Đi thôi."
"Được."
Hai anh em xuất phát, vị trí của sơn động cách chỗ bọn họ đang đứng còn có chút xa, phải đi một đoạn thật dài mới đến.
Hơn nữa còn phải leo núi, đường đi còn không quá dễ đi.
Sau khi đi được một đoạn, Lục Diên quay đầu nhìn cô một cái: "Có mệt không?"
"Không mệt ạ."
Lục An An suy nghĩ một chút, nói: "Rất thoải mái, lão đại, anh đừng cứ nghĩ em yếu ớt như vậy.”
Lục Diên khẽ cười: "Được."
Anh ngước mắt lên nhìn phong cảnh trước mặt, thấp giọng hỏi: "Trước kia nơi đó, có đẹp như thế này không?”
"Thực ra thì phong cảnh thiên nhiên ở nơi đó cũng không tệ."
Lục An An nhẹ giọng nói: "Xung quanh đều có những ngọn núi bao quanh, không khí cũng tốt hơn rất nhiều so với không khí trong thành phố lớn."
Bây giờ cô đã có tất cả các ký ức của nguyên chủ An An, sau khi nhận được tất cả, hình như nói ra cũng không quá khó khăn như trước.
Lục An An nhìn Lục Diên: "Anh a, nếu như anh muốn biết, vậy anh có muốn chúng ta dành chút thời gian ra đi xem hay không?"
Lục Diên ngừng một lát, theo bản năng từ chối: "Không cần."
Anh thu mắt lại, thấp giọng nói: "Cứ như bây giờ là tốt rồi.”
Lục An An không hé răng, khẽ nghiêng đầu nhìn anh, gật gật đầu hiểu rõ.
Nhiệm vụ rút thẻ không khó, khung cảnh sơn động cũng rất xinh đẹp.
Thiên nhiên bên trong tự hình thành nên một không gian riêng, quả nhiên là nơi được tổ tiết mục chọn, nhất định không quá kém, hơn nữa còn rất xinh đẹp.
Hơn nữa, ở bên trong hang còn có đèn led chiếu sáng từ nơi cao nhất đến nơi sâu nhất.
Lục An An hỏi nhân viên công bên cạnh: "Nơi này... Là điểm tham quan sao?"
“Mọi người ở gần đây hay tới chỗ này du ngoạn." Nhân viên công tác nói: "Mặc dù vị trí nơi này khá hẻo lánh, nhưng người đến du lịch cũng không ít."
Nghe vậy, Lục An An gật gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ: "Phong cảnh còn giữ được rất tốt."
Lục Diên nhìn vào cô: "An An, nhớ chú ý an toàn."
“Vâng ạ.”
Dù vậy, lúc này các chuyên viên quay phim đi theo Lục Diên rõ ràng phát hiện ra, tất cả sự chú ý của Lục Diên đều đặt hết lên trên người Lục An An, chính là cái loại một tấc cũng không rời.
Mọi ánh mắt của anh đều không phân tán ra ngoài chút nào.