Sau khi hoàn thành nhiệm vụ rút thẻ, Lục An An và Lục Diên là tổ thứ ba về đích.
Cô xếp thứ ba lượt chơi này, người đứng đầu có khen thưởng, người thứ hai cũng có, đến phần thưởng như người thứ ba...
Lục An An nhìn hai quả trứng gà trong tay, nhìn về phía đạo diễn: "Đây là bữa tối của bọn em sao?”
Nhân viên công tác: "Đúng vậy, người về nhất được nhận thịt cá, người thứ hai cũng có thịt, người thứ ba là trứng gà và khoai tây, người cuối cùng về chỉ có một cái bắp cải trắng thôi."
Mọi người: "... ..."
Thật sự quá ác.
Ngày đầu tiên ghi hình, tổ tiết mục cũng không có ý định quá ác.
Cho mọi người về nhà nấu cơm.
Trước khi đi, nhân viên công tác còn không quên nhắc nhở một câu: "Đợi lát nữa cơm nước xong xuôi mọi người lại tập hợp ở đây chơi một trò chơi nhé."
Anh ta hơi dừng lại một chút, nói: “Người thắng trò chơi này ngày mai sẽ có một cô tấm đến giúp đỡ."
Tiếng nói vừa dứt, mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.
"Cái gì?"
"Là khách mời đặc biệt sao?"
“Là con gái sao?”
"Trời ạ! ! !"
Mọi người đều hưng phấn không thôi: "Vậy cô tấm kia sẽ giúp chúng tôi làm tất cả mọi chuyện sao?"
Nhân viên công tác: "Mọi người cố lên! Những chuyện khác sáng mai sẽ biết."
Trong nháy mắt, mọi người đều tràn ngập nhiệt tình.
Lục An An thật ra lại không có cảm giác gì, cô và lão đại nhà mình phối hợp với nhau cũng rất tốt, không cần tới cô tấm này, đương nhiên, nếu như người đến là Thịnh Hành thì cô sẽ rất vui vẻ.
Nhưng ngẫm lại lại cảm thấy không thể nào, Thịnh Hành còn đang phải chuẩn bị cho concert, anh nhất định không có thời gian.
Vừa nghĩ như thế, Lục An An liền cảm thấy có chút nhớ Thịnh Hành rồi.
...
*
Lục An An và Lục Diên cúi đầu nhìn mấy quả trứng gà và khoai tây trong tay, hai người liếc mắt nhìn nhau.
“Em muốn ăn cái gì, anh làm cho em."
Lục An An khẽ cười, còn chưa nói gì thì Trần Nhuyễn ở bên cạnh đã sâu xa nói: "Trời ạ, câu nói này là câu ngọt ngào nhất hôm nay chị được nghe đó, muốn ăn cái gì, anh làm cho em."
Lục An An: "..."
Hoắc Chính: "..."
Hoắc Chính nhìn vợ yêu nhà mình, bất đắc dĩ hỏi: "Anh làm cho em ăn không ngon à?”
Trần Nhuyễn đùa giỡn nói: "Em là đang hâm mộ An An có anh trai mà."
Cô nói: "Từ bé em đã muốn có một người anh trai rồi."
Lục An An cười.
Lý Băng cũng đi lên nói: “Thầy Lục, hai người xếp thứ ba ha, bọn em xếp thứ hai đó, hai người có muốn kết nhóm ăn cùng nhau hay không?”
Lục Diên nhàn nhạt nhìn hai cô gái kia một cái: "Không cần."
Lý Băng sửng sốt, có chút ngoài ý muốn: "Bọn em xếp thứ hai..."
Lời còn chưa nói hết, Lục Diên đã bình tĩnh nói: "Ừm, em gái của tôi không thích ăn thịt."
"..."
Lục An An ở bên cạnh nhịn cười, gật gật đầu: "Dạo này em đang giảm béo, không ăn thịt."
Hạ Uyển Nhiên nhìn hai người: "Nhưng thầy Lục chắc cũng cần ăn chứ?”
Cô ta chủ động nói: "Tôi và Lý Băng đều không biết nấu cơm, thầy Lục không cân nhắc về chuyện hợp tác sao?"
Lục Diên: "Ừm, các cô có thể tìm hai người thầy Bạch hợp tác, thêm bọn họ là thành bốn người."
Trần Nhuyễn vội vã nhấc tay: "Đúng đó, trước đó tôi đã hẹn trước với An An rồi, tôi muốn ăn cơm cùng An An."
Nói xong, chị ấy cho Hoắc Chính một ánh mắt.
Hoắc Chính hiểu rõ: "Thầy Lục, cho bọn tui chút mặt mũi đi mà, vợ tui thật sự mọi người kết đôi với hai người đó.”
Lục Diên liếc nhìn Lục An An: "Em gái của tôi thấy được là được.”
Lục An An: "Được ạ, cùng nhau ăn chung mới náo nhiệt."
Nói thật, cảnh tượng này có chút đối chọi gay gắt.
Nhưng không hiểu sao mà Lục An An lại cảm thấy rất thoải mái. Lý Băng căn bản là tâm lý không tiện từ chối của Lục Diên nên mới bám lấy anh mãi như vậy, cô ta cho là nếu anh từ chối sẽ tạo thành hình tượng keo kiệt bủn xỉn.
Nhưng nói thật, cho phép hai người này ở chung nhà đã là cô nể tình lắm rồi, cô cũng không muốn để Lục Diên phải đi nấu cơm cho mấy người cô ghét.
Về điểm này Lục An An vẫn rất có nguyên tắc.
Đến cuối cùng, bốn người Lục An An Trần Nhuyễnkết thành một nhóm Hoắc Chính không biết nấu cơm, nhưng Trần Nhuyễn lại biết một chút, có điều Lục An An và Lục Diên cũng có thể giúp đỡ một tay.
Chỉ một lát sau bàn ăn cho bốn người đã được làm tốt.
Bốn người quây quần ngồi cùng một chỗ, nhìn vào còn vô cùng hài hòa.
So với khung cảnh hài hòa của bên này thì nhóm bốn người còn lại lại lộ rõ luống cuống tay chân.
Quách Chính Thanh không biết nấu cơm, nhưng Bạch Thiệu Quân biết, Lý Băng và Hạ Uyển Nhiên đều không biết, Hạ Uyển Nhiên đỡ, cô ta còn đứng ra trợ giúp nấu cơm một hai, chứ Lý Băng là hoàn toàn triệt triệt để để không biết gì cả, cô ta chỉ có thể ở bên ngoài chơi điện thoại di động hoặc nói chuyện với Quách Chính Thanh.
Đến cuối cùng, Hạ Uyển Nhiên cũng không giúp đỡ được gì nữa, chỉ để lại một mình Bạch Thiệu Quân một người bận rộn ở trong nhà bếp, còn ba người ở bên ngoài thì đã bắt đầu ngồi chơi trò chơi với nhau.
Lúc ăn cơm, Lý Băng nhìn mấy món ăn trước mặt thì hỏi một tiếng: "Xong rồi à?"
Bạch Thiệu Quân: "Ừ."
Quách Chính Thanh: "Mau qua nếm thử xem, thầy Bạch nấu ăn rất ngon đó."
Hạ Uyển Nhiên nở nụ cười: "Cảm ơn thầy Bạch.”
"Khách khí rồi."
Cô ta cúi đầu cho vào miệng nếm thử, mỉm cười nói: "Cũng không tệ lắm."
Câu “Cũng tạm” vòng một vòng trong miệng của Lý Băng nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại nuốt vào bụng.
Trong mắt mấy nhân viên công tác, bữa cơm của bốn người này ăn không vui chút nào.
Sau khi ăn cơm xong, Lý Băng và Hạ Uyển Nhiên cứ thế rời đi.
Quách Chính Thanh chủ động dọn dẹp rửa bát.
Bạch Thiệu Quân tựa ở cửa bên cạnh nói một câu: "Vẫn là rau xanh ăn ngon hơn."
Quách Chính Thanh bất đắc dĩ nở nụ cười: "Vất vả rồi."
Bạch Thiệu Quân lắc lắc đầu.
Một đoạn ăn uống đối thoại này đương nhiên trở thành điểm quan trọng nhất được tổ tiết mục biên tập lại, được coi như điểm nhấn của tập này luôn.
Gameshow phải có tranh luận nói có thể hot được.
Đây là chuyện tất nhiên ai cũng biết.
Sau khi ăn cơm xong, mọi người ngồi ở trong trạch viện lớn của Lục An An và Lục Diên chơi trò chơi.
Trò chơi này vẫn ấu trĩ trước sau như một, chẳng qua không hiểu sao bây giờ các khán giả lại rất thích cái loại gameshow từ từ như thế này, nào là nói chuyện phiếm này, lại thêm chút hài hước, người xem sẽ cảm thấy rất thú vị.
Đến cuối cùng, mọi người thậm chí còn bắt đầu phải không.
Dù sao phần thưởng cũng có thêm hẳn một cô tấm tới giúp đỡ.
Lục An An và Lục Diên phối hợp rất ăn ý, hai anh em cứ thế thắng được cô tấm này.
Lúc kết thúc, Lục An An còn tâm tâm niệm niệm hỏi: "Đạo diễn à, cô tấm này bây giờ thì xuất hiện vậy?”
Đạo diễn: "Chờ sáng mai ngủ dậy cô có thể gặp được rồi.”
Lục An An: "Cô tấm có đẹp không vậy?"
Đạo diễn: "... Sao nào, cô còn muốn phải xinh đẹp nữa à?"
Lục An An vô tội hỏi: "Tất nhiên rồi, phải thật xinh đẹp mới được đó, lẽ nào đạo diễn không thích người xinh đẹp sao?"
Đạo diễn á khẩu không trả lời được.
Ông trừng mắt với Lục An An: "Sao cô không hỏi xem cô tấm này có làm việc được hay không?”
Nghe vậy, Lục An An rất bình tĩnh khoát khoát tay nói: "Chỉ cần cô tấm này lớp lên xinh đẹp là được, tôi không cần cô ấy làm việc."
Trần Nhuyễn ở bên cạnh cười ha ha: "An An, thật không ngờ em lại là người như thế nha."
Lục An An: "Em rất thích các chị gái xinh đẹp."
Cô chỉ vào Trần Nhuyễn nói: "Giống như chị Nhuyễn á.”
Không có ai không thích được người khác khen, Trần Nhuyễn nghe xong câu này của Lục An An thì cũng mở cờ trong bụng.
“An An đúng là khéo mồm quá đi.”
Lục An An cười: "Đó là bởi vì chị Trần Nhuyễn rất xinh đẹp nha.”
Hai mắt đạo diễn sáng rực lên, bắt đầu đào hầm cho Lục An An: "An An, trong chương trình của chat của bốn mỹ nhân, cô cảm thấy ai xinh đẹp nhất nào?”
Lục An An nhẹ nhàng chớp chớp mắt: "Đạo diễn, ở đây đâu ra tận bốn mỹ nhân thế?”
Cô nói: "Rõ ràng chỉ có ba người mà.”
Đạo diễn: "... Ai không phải vậy?"
“Tôi đó.”
Đạo diễn: "..."
Những người khác: "..."
Đạo diễn không còn lời nào: “Không phải chứ, vậy cô nói xem có là gì nào?”
Lục An An cười: "Tôi là tiểu mỹ nữ nha."
Tiếng nói vừa dứt , đến cả Lục Diên cũng nhịn không được bật cười, anh duỗi tay vỗ vỗ đầu Lục An An, đồng ý nói: "Nói thế cũng đúng, tiểu mỹ nữ hai mươi tuổi."
Lục An An cười tủm tỉm nhìn anh.
Đạo diễn nhìn đề tài bị chuyển hướng cũng không tiện hỏi lại.
Một đêm này, mọi người ai về phòng người nấy nghỉ ngơi, mọi chuyện vẫn tính là xuôn xẻ.
Sáng sớm hôm sau.
Lục An An bị ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào đánh thức.
Cô hơi híp híp mắt, mơ mơ màng màng bò dậy.
Lục An An còn chưa kịp đi đánh răng đã nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài.
Cô thò đầu ra ngoài liếc nhìn, vậy mà tổ tiết mục lại xếp một cái bàn ở trong đại viện.
Lúc cô thò đầu ra thì nhìn thấy một bóng lưng đang quay về phía mình, bên cạnh người đó còn có mấy chuyên viên quay phim đang bê máy quay phim.
Lục An An chớp chớp mắt, luôn cảm thấy tấm lưng kia có chút quen thuộc.
Cô hoảng hốt vài giây, bước tới phía người đó.
“Đây là cô tấm mà hôm qua tôi thắng được sao —— " Hai chữ chị gái còn chưa kịp nói ra, người đang quay lưng về phía cô liền xoay người nhìn lại.
Khuôn mặt quen thuộc, khuôn mặt mà cô ngày nhớ đêm mong cứ thế ra trước mặt cô ta, tiếp lấy lời mà cô đang nói: “Ừm, tôi là do em thắng được.”