Hai người bốn mắt nhìn nhau, tim Lục An An đập có chút nhanh.
Cô ngửa đầu nhìn người trước mặt, trên mặt lộ rõ kích động, có chút không biết nên làm gì.
Thịnh Hành nhìn thấy biểu cảm nho nhỏ của cô, khẽ cười: "Đánh răng chưa?"
"... Chưa ạ."
Nói xong, Lục An An hét lên một tiếng: "A! Em còn chưa rửa mặt nữa! !"
Thậm chí tệ hơn nữa là cô còn mang theo quả tóc rối bù xù đứng trước mặt Thịnh Hành và máy quay phim.
Thịnh Hành còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy Lục An An như một làn khói chạy mất.
Nhìn theo bóng lưng chạy trốn của cô gái nhỏ, anh không một tiếng động cong môi, trong mắt xuất hiện một chút ý cười.
...
Lục An An đánh răng rửa mặt xong xuôi còn trăng điểm nhẹ một chút mới đi ra ngoài, trong khi đó Lục Diên và Thịnh Hành đã gặp nhau.
“Sao cậu lại ở đây?”
Thịnh Hành: "Tôi là khách mời đặc biệt."
Lục Diên: "..."
Dưới đáy mắt hai người tràn đầy ánh lửa.
Các chuyên viên quay phim rất nhanh tay bắt ngay cơ hội này làm một pose cận cảnh khuôn mặt và ánh mắt của hai người, muốn để mọi người được chứng kiến khung cảnh gặp mặt của hai đại đỉnh lưu.
Đây nhất định là điều mà các khán giả muốn xem nhất.
Chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện này, ai nấy đều có thể đảm bảo khi chiếu cảnh này ra người xem nhất định sẽ bị kích thích.
Lục Diên cười lạnh, cũng không thèm để ý tới máy quay phim: "Cậu là cô tấm của chúng tôi?”
Lúc nghe thấy cái tên này, Thịnh Hành thật có chút bế tắc, nhưng cuối cùng anh vẫn gật đầu một cái: "Tôi tới giúp hai người hoàn thành nhiệm vụ."
"Bọn tôi không cần."
Lục Diên nói: "Tôi với em gái mình làm là được rồi.”
Thịnh Hành: "Ồ?"
Lục An An lập tức nhảy ra: ”Không không không! Lão đại, chúng ta cần!"
Cô làm nũng ôm cánh tay của Lục Diên, cười tủm tỉm nhìn Thịnh Hành: "Thầy Thịnh, bọn em cần anh!"
Thịnh Hành nghe vậy, tâm tình tốt lên mấy phần.
"Ừ."
Ba người đang nói chuyện thì Lý Băng và Hạ Uyển Nhiên sau khi nghe thấy động tĩnh bên ngoài cũng đã đi ra ngoài.
Lúc hai người nhìn thấy Thịnh Hành đều không ngoài ý muốn cảm thấy khiếp sợ đơ mất vài giây.
"Thịnh Hành?"
"Thầy Thịnh, tại sao anh lại tới đây?"
Lý Băng nhìn anh một cái, dò hỏi: “Thầy Thịnh là khách mời đặc biệt sao?"
"Ừm."
Hạ Uyển Nhiên cực kỳ kinh ngạc, vui mừng nói: "Thật sự sao?"
Cô ta hỏi: "Trước kia sao không thấy anh nói?”
Thịnh Hành không lên tiếng.
Lục Diên hơi bĩu môi, một tay kéo Lục An An ra.
Thịnh Hành nhìn thấy động tác của anh ấy thì hơi nhíu mày, nhìn về phía hai người phụ nữ trước mặt: "Xin lỗi, tôi tới để phục vụ Lục Diên và An An."
Lý Băng: "A?"
Hạ Uyển Nhiên: "Cậu có ý gì?"
Lục Diên liếc nhìn biểu cảm của em gái nhà mình, lại liếc nhìn Thịnh Hành một cái, vừa định mở miệng muốn nói chuyện, Thịnh Hành đã tự tìm đường sống.
"Ừm, tôi là cô tấm tối hôm qua An An tanhg được, hôm nay tôi sẽ phục vụ em ấy."
Hai người: "..."
Lý Băng và Hạ Uyển Nhiên liếc mắt nhìn nhau, há miệng thở dốc: "A?"
Hạ Uyển Nhiên liếc nhìn, nói: "... Hình như không thích hợp lắm đâu?"
Thịnh Hành: "Quy tắc của trò chơi mà thôi, không có cái gì không thích hợp hết."
Nói xong, anh anh cũng không tiếp tục để ý tới hai người kia nữa, trực tiếp đi qua chỗ Lục An An và Lục Diên.
“Bữa sáng hôm nay hai vị muốn ăn gì nào?”
Lục Diên không khách khí một chút nào: "Ăn một bữa sáng đậm chất địa phương đi."
Thịnh Hành lại nhìn qua Lục An An.
Lục An An không đành lòng để idol làm việc, mắt long lanh nhìn anh: "... Em không ăn."
Thịnh Hành bật cười: "Không được, bữa sáng không ăn rất không tốt cho cơ thể, em muốn ăn cái gì cứ nói với thầy Thịnh.”
Lục An An bối rối: “Thế nhưng—— "
"Không có nhưng nhị gì cả.”
Thịnh Hành nghiêm túc nói: "Em nói đi."
Lục An An không có biện pháp nào, chỉ mềm giọng nói: "Ăn giống anh của em là được rồi ạ.”
"Được."
Thịnh Hành xoay người, đi tới kệ bếp đã được tổ tiết mục chuẩn bị kỹ càng cách đó không xa bắt đầu làm bữa sáng.
Còn rất tiên tiến, có hẳn bếp điện tử.
Anh phải ở ngay trước mặt mọi người nấu cơm.
Hạ Uyển Nhiên nhìn thấy tư thế của Thịnh Hành thì không nhịn được hỏi: "Thịnh Hành, không phải là cậu không biết nấu cơm sao?”
Vẻ mặt Thịnh Hành nhàn nhạt: "Tôi biết.”
Hạ Uyển Nhiên há miệng, gương mặt tái đi: “Tớ nhớ thời cấp ba cậu đã từng nói… Cậu vô cùng ghét mùi khói dầu không phải sao?"
Lục An An nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, yên lặng véo cánh tay của Lục Diên.
Lục Diên: ...
Ư, thật tủi thân quá đi.
“Vậy à?”
Thịnh Hành nói: "Tôi có nói như thế sao, sao tôi không nhớ nhỉ.”
Hạ Uyển Nhiên cảm nhận được sự lạnh nhạt trong lời nói của anh, biết điều muốn lui lại, nhưng vừa quay đầu lại nhìn thấy Lục An An, cô ta liền ngừng lại.
Lý Băng tiến tới: "Thầy Thịnh, anh thật sự sẽ làm bữa sáng sao?"
"Ừm."
Lý Băng nói: "Có thể tiện thể dạy cho bọn em một chút được không?”
Thịnh Hành: "Không tiện lắm đâu.”
Anh lạnh nhạt nói: "Không đủ thời gian.”
Nghe vậy, vẻ mặt Lý Băng cứng đờ, cậu ta không nghĩ tới Thịnh Hành lại có thể thẳng thắn từ chối như vậy.
Cô ta "A" một tiếng, xấu hổ lúng túng nở nụ cười: "Vậy sao, vậy thầy Thịnh cố lên."
"Cảm ơn."
Thịnh Hành nấu ba bát mì sợi, cũng được tính là món ăn địa phương đặc sắc.
Sau khi làm xong, anh vừa đị đi gọi người thi đã thấy Lục An An chạy tới.
“Em vào giúp anh đây, anh có cần giúp gì không ạ?"
Thịnh Hành nhìn cô, cười nói: “Tôi tới đây để phục vụ cho em mà, không cần giúp tôi đâu."
"Vậy không được."
Lục An An cười nói: "Làm gì có chuyện ngồi sẵn ra đó sai bảo thầy Thịnh làm việc chứ, anh còn có món nào chưa làm không?”
"Muốn ăn trứng gà không?"
"Ăn."
Lục An An nói: "Vậy để em rán trứng đi."
"Ừ."
Lục Diên đứng cách đó không sống không còn gì luyến tiếc ngồi nhìn hai con người ‘đáng ghét’ ở phía đối diện, khuôn mặt đen ngòm, anh dụi dụi mắt, vẻ mặt khó chịu.
Nhân viên công tác nhìn thấy biểu cảm của anh thì không nhịn được cười: "Thầy Lục, sao em cảm thấy hình như anh không vui lắm nha.”
Lục Diên hơi bĩu môi: "Làm gì có, tôi rất vui vẻ."
Nhân viên công tác: "Đối với việc thầy Thịnh làm bữa sáng cho anh, anh có chờ mong gì không ạ?”
Lục Diên: "Chẳng mong chờ gì."
Nhân viên công tác: "..."
Được rồi, xem như anh ta đã cảm nhận được cái gì gọi là đối thủ.
Thịnh Hành vừa mới làm xong mì cho ba người, Lý Băng ở một bên đã ngửi được mùi ngon, cô ta nhìn lại mình và Hạ Uyển Nhiên một chút, không nhịn được lại đưa ra đề nghị: "Thầy Thịnh, anh có thể làm cho bọn em thêm hai bát mì nữa được không?”
Thịnh Hành: "Không hợp luật chơi."
“Luật gì ạ?”
Thịnh Hành rất có nề nếp trả lời: "Tôi là người tới giúp đỡ cho Lục An An và Lục Diên, đạo diễn đã nói tôi chỉ có thể làm việc cho hai người bọn họ, không cho phép giúp những người khác."
Nghe thấy đối thoại này, đạo diễn vẻ mặt vô tội-ing.
Ông ta có nói như thế bao giờ đâu nhỉ.
Nhưng lúc nhìn sang Lý Băng, đạo diễn vẫn nói: “Đúng thế, hôm nay Thịnh Hành chỉ là cô tấm của thầy Lục và An An thôi, ai cũng không thể khiến cho thầy Thịnh ra tay giúp đỡ được."
Mọi người: "..."
Cái chuyện bất công này có phải có chút quá đáng hay không.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hình như cũng rất là hợp lý.
Ai bảo tối hôm qua lúc chơi trò chơi bọn họ không cố gắng cơ chứ, nếu như bọn họ cố gắng hơn, nếu như bọn họ thắng, vậy người hôm nay Thịnh Hành giúp đỡ làm việc chính là bọn họ rồi.
Suy nghĩ xong xuôi, Hạ Uyển Nhiên và Lý Băng liếc mắt nhìn nhau.
Lý Băng hỏi: "Chương trình của chúng ta còn phải ghi hình thêm hai ngày nữa, thầy Thịnh chỉ giúp nhóm thầy Lục một ngày, như thế có phải nghĩ là còn có thể đến lượt những người khác hay không?”
Đạo diễn nghẹn lời rồi.