Cô không nhịn được cứ đứng ở cửa phòng bếp xem đi xem lại mấy lần.
Đến lúc Thịnh Hành đi tới liền nghe thấy tiếng cười của Lục An An.
Anh cũng vừa nhận được tin đã có chuyện gì xảy ra.
Thịnh Hành ngước mắt, nhìn người đang đứng ở cửa ra vào, bất đắc dĩ nở nụ cười: "An An."
Lục An An ngẩng đầu: "Thầy Thịnh."
Thịnh Hành: "Em cười gì thế?"
Lục An An không nhịn được, bật cười nói: "... Tổ tiết mục vừa đăng lên một video nhá hàng ạ."
Cô mỉm cười nói: "Thầy Thịnh, anh và lão đại trong video còn rất ngốc nha.”
Thịnh Hành: "..."
Đây cũng không phải là câu mà anh muốn nghe.
Anh nhéo nhéo ấn đường, răn dạy Lục An An: "Nói cái gì đó?"
Lục An An không nhịn được cười: “Đây là sự thực mà, sau ngày hôm nay tất cả các fans đều sẽ biết, hóa ra thầy Thịnh lại có thể bổ củi lợi hại như vậy."
Thịnh Hành: ". .. Sau khi tập hôm nay chiếu ra, tất cả mọi người cũng đều sẽ biết, hóa ra An An nhà chúng ta lại lợi hại như vậy, toàn năng như vậy."
Anh lại một chút, nhìn Lục An An nói: "Em học ở đâu vậy, có thể với cho thầy Thịnh biết không?”
Lục An An ngẩn ra.
Cô mím môi, ngửa đầu nhìn Thịnh Hành.
Chỉ một cái liếc mắt này, hình như Lục An An lại nhìn thấy tất cả cảm xúc của Thịnh Hành hiện ra ở trước mặt cô.
Không có bất kỳ giấu giếm gì, cứ như thế rõ rõ ràng ràng bày ra ở trước mặt của cô, nói với cô những cảm tình mà trước đó anh chưa từng biểu lộ ra quá rõ ràng.
Lục An An cứ như thế rơi vào đáy mắt anh.
Cô ta há miệng thở dốc, con ngươi hơi hơi lóe lóe: "Em —— "
"Thầy Thịnh."
"An An?"
Hai người hoàn hồn, quay đầu lại nhìn về phía người đang đi đến.
Người tới là Bạch Thiệu Quân.
Bạch Thiệu Quân cảm nhận được hai ánh mắt chiếu lên người mình, hơi sửng sốt nói: "Hóa ra hai người ở chỗ này?”
Lục An An mím môi: "Ừm, thầy Bạch có chuyện gì không ạ?"
Bạch Thiệu Quân nói: "Đạo diễn gọi người tập hợp, nói là muốn để mọi người tối ngày mai biểu diễn một gameshow nho nhỏ cho các thôn dân địa phương xem, hai người thấy sao? Cùng đi qua thương lượng một chút đi."
Thịnh Hành gật đầu: "Được."
Lục An An cũng nhanh chóng đồng ý: "Tới chỗ nào tập hợp ạ?"
Bạch Thiệu Quân: "Ở trong sân ấy, cũng không biết thầy Lục đã đi đâu rồi, tôi mới đi qua đây thì nhìn thấy hai người.”
Lục An An liếc nhìn thời gian: "Có thể là anh ấy gọi điện thoại đi rồi."
"Vậy chúng ta qua đó trước đi.”
Sau khi Lục An An đi theo Bạch Thiệu Quân một lúc thì Lục Diên cũng vừa vặn quay lại.
Anh liếc mắt nhìn em gái của mình, lại liếc nhìn Thịnh Hành, thuận thế đẩy Thịnh Hành ra ngồi xuống bên cạnh Lục An An.
Lục An An: ...
Thịnh Hành: ...
"Lão đại, anh làm gì vậy?”
Lục Diên: "Sao?"
Anh liếc nhìn Lục An An: "Vị trí này không phải là của anh à?”
Ở phía đối diện còn có máy quay phim đang quay, Lục An An rất không còn gì để nói.
Cô ưm hừ một tiếng: "Đúng là bảo tọa để dành cho anh đó."
( bảo tọa: ghế ngồi của vua )
Lục Diên hài lòng mỉm cười.
"Cảm ơn em gái."
Lục An An không còn gì để nói.
Tập này của bọn họ sẽ kết thúc vào tối ngày mai, sáng ngày kia bọn họ sẽ rời khỏi thôn này.
Cho nên trước khi mọi người rời đi, đạo diễn muốn mọi người biểu diễn một chương trình nho nhỏ cho những thôn dân ở đây xem, dù sao thì bọn họ cũng đã ở đây quấy rầy mấy ngày.
Cũng muốn làm chút chuyện cho những người ở nơi này.
Mọi người đương nhiên không có ý kiến gì, đều hào hứng thảo luận xem nên biểu diễn cái gì mới tốt.
Trần Nhuyễn nói thẳng: "Hay là để thầy Thịnh và thầy Lục trực tiếp ca hát nhảy múa là được rồi, chương trình nhất định sẽ vô cùng ngoạn mục."
"Đúng đúng đúng."
Lý Băng đột nhiên nói: "Đã rất lâu rồi em không được xem thầy Lục biểu diễn nha."
Cô ta khựng lại hỏi: "Hình như là từ năm trước nhỉ, sao từ ngày đó thầy Lục không biểu diễn nữa vậy?”
Cô ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện, liếc nhìn Lục Diên: "Thầy Lục, năm ngoái ngày 11-11 ấy hình như anh không tham gia sự kiện có phải không?"
Cô ta nói: "Theo như em nhớ thì kể từ ngày đó thầy Lục không còn biểu diễn trước mặt mọi người nữa nhỉ."
Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt mọi người chung quanh đều hơi đổi một chút.
Quả thực là kể từ ngày hôm đó Lục Diên đã lâu không đi hát hay nhảy ở bất cứ đâu nữa, chuyện này vẫn luôn bị mấy antifans trên mạng đem ra làm điểm để bôi đen anh, nói anh là một người không giữ chữ tín, nói người như anh có gì đáng để người khác thích cơ chứ.
Thế nhưng hết lần này tới lần fans của Lục Diên lại không có cách nào cãi lại, bởi vì đây là sự thực.
Ban đầu, phòng làm việc của Lục Diên còn đăng Weibo nói anh đã đến nơi tổ chức sự kiện, kết quả vừa quay đầu đã thấy anh xuất hiện ở sân bay, cứ thế lỡ hẹn với tất cả mọi người.
Toàn bộ các fans vì anh mà mua vé đi xem sự kiện ngày hôm ấy đều phải ra về trong thất vọng.
Cũng bởi vì chuyện này, fan trung thành của Lục Diên đã rớt mất một nhóm.
Anh chưa bao giờ giải thích cho việc của ngày hôm ấy, các fans vẫn luôn chờ, luôn chờ, cuối cùng bọn họ lại chỉ nhận được thất vọng và buồn lòng.
Nhưng chuyện như vậy, mọi người đều chỉ giấu ở trong lòng, hầu như mọi người sẽ không nhắc tới chuyện này với anh.
Đặc biệt còn là lúc đang ghi hình cho tiết mục.
Lúc này Lý Băng lại nhắc tới chuyện này, cũng không biết là cô ta bị Lục An An chọc giận vào buổi chiều đến độ não hỏng rồi hay là như thế nào, thế nhưng lại có thể quang minh chính đại nhằm vào anh như thế.
...
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Hoắc Chính đứng ra dàn xếp nói: "Thầy Lục, Băng Băng không phải có ý đó."
"Vậy cô ta có ý gì?”
Lục An An đứng dậy, cô bỏ qua bàn tay của Lục Diên, cúi đầu nhìn Lý Băng: "Cô Lý, nếu không bây giờ cô nói luôn đi, cô đột nhiên nói tới chuyện này là có ý gì?”
Lý Băng vẻ mặt vô tội nhìn cô: "Cái gì mà có ý gì chứ?"
Cô ta đùa giỡn nói: "Tôi chỉ thay các fans hỏi một chút thôi mà."
Cô ta nói: "An An, em tức giận như vậy làm gì cơ chứ?"
Hạ Uyển Nhiên lôi kéo tay Lý Băng, nhìn Lục An An nói: "Xin lỗi An An, Băng Băng không phải có ý đó, cô ấy chỉ không cẩn thận nhớ tới chuyện này nên nhiều lời hai câu mà thôi."
Cô ta nói: "Cô ấy không có ý gì khác đâu.”
Lục An An cười lạnh: "Không có ý gì khác là có ý gì?”
Cô nói: "Đúng thế, anh của tôi đã lỡ hẹn, chuyện này là anh ấy không đúng, chúng tôi thật sự rất xin lỗi các fans, nhưng đây là chuyện của chúng tôi, hẳn là chuyện này còn chưa tới phiên cô Lý đứng ra chỉ trích đâu nhỉ?”
Cô nói: "Huống chi chuyện này bất kể là ở trong lòng fans hay là trong lòng của anh tôi đều là chuyện đã qua, tôi thật sự không hiểu nổi hôm nay cô Lý đột nhiên nhấc lên chuyện này là muốn làm cái gì?"
Lý Băng bị cô nói cho tức giận, cũng không biết là thật sự không mang theo não hay là có chuyện gì xảy ra, cô ta cứ thế nói luôn: “Tôi chính là muốn nghe thầy Lục giải thích một chút mà thôi, tôi chỉ cảm thấy đau lòng cho các fans của anh ấy thôi mà ."
"Ha hả."
Lục An An châm chọc nở nụ cười: "Đau lòng cho fans của anh tôi sao?"
Cô nhìn về phía máy quay phim: "Tôi cũng đau lòng vậy."
Cô thoáng ngừng một lát, cô hươikhom lưng xuống nói: “Có điều, mọi người muốn biết chân tướng thì hãy đê tôi nói đi.”
"An An."
Lục An An quay đầu lại, nhìn Lục Diên: "Lão đại, anh vì em mới không giải thích."
Lục Diên kéo cô trở về, nhìn Lý Băng nói: "Cô Lý nói đúng, nhưng fans của tôi tự tôi sẽ đau lòng, cũng không khiến cô Lý phải nhọc lòng."
Anh dừng lại, nhìn máy quay phim nói: "Tôi cũng không muốn tỏ ra đáng thương, nhưng nếu hôm nay đã nhắc tới, vậy thì cứ thẳng thắn nói một chút đi."
“Tất cả các fans ngày ấy mua vé tới sự kiện vì tôi, sau khi tôi lỡ hẹn, phòng làm việc của tôi đều đã liên lạc lại trả vé tiền cho bọn họ, đương nhiên tôi biết, kể cả khi tôi đã trả lại tiền nhưng việc tôi làm khi đó vẫn như cũ khiến cho mọi người rất thất vọng."
Anh nhàn nhạt cười nói: "Cho nên tôi cũng không xin được người tha thứ, đây đều là chuyện tôi phải nhận.”
Anh nói: “Tôi cũng không có lí do gì hay để giải thích cho ngày ấy, lỡ hẹn chính là lỡ hẹn, không có bất cứ lí do nào có thể chống chế cho việc đó.”
Anh nhìn về phía máy quay phim: "Còn về mai này, tôi sẽ cố gắng hết sức không lặp lại chuyện đó lần nữa, hi vọng sẽ không khiến cho mọi người thất vọng thêm lần nào nữa.”
...
Lục An An hơi nhíu mày nhìn Lục Diên: "Lão đại."
Lục Diên lắc lắc đầu với cô.
Đạo diễn nhìn thấy bầu không khí căng thẳng này thì vội vã đứng ra giảng hoà: "Được rồi, đoạn này của thầy Lục chúng tôi nhất định sẽ giữ lại."
Ông lại nói: “Ai cũng có thể vô tình gặp phải chuyện đúng lúc đến hẹn lại có việc gấp, các fans nhất định sẽ hiểu được thôi."
Lục Diên không hé răng.
Bỗng dưng, đạo diễn hỏi: "Bây giờ cùng bàn bạc tiếp sẽ biểu diễn cái gì đi nhỉ?”
Mọi người lại một lần nữa nhao nhao lên thảo luận.
Thịnh Hành và Lục Diên đều được sắp xếp tiết mục, đến cả Lục An An cũng có.
Những người khác đương nhiên cũng có phần biểu diễn của riêng mình.
Sau khi tan họp thì một ngày ghi hình của mọi người cũng theo đó kết thúc.
Lục An An tắt microphone của mình đi theo Lục Diên vào phòng của anh.
“Em vào đây làm gì?"
Lục Diên chỉ vào camera nói: "Quay chụp đã kết thúc nhưng máy quay vẫn còn mở đấy."
Lục An An đi theo sau mông anh: “Lão đại, vì sao anh không cho em nói?"
Cô nói: "Tất cả những chuyện này đều do em mà ra mà?”
Lục Diên buồn cười nhìn cô: "Không cần phải giải thích."
"Vì sao chứ?"
“Người hiểu em, tin tưởng em thì tự nhiên sẽ tin em, còn người không hiểu em thì dù cho em có nói nhiều hơn nữa cũng vô ích mà thôi."
Lục An An không đồng ý.
Cô nhìn Lục Diên: "Thế nhưng fans của anh kỳ thật vẫn luôn chờ mong anh giải thích mà, anh đã từng nghĩ tới chuyện này chưa?”
Cô hỏi: "Vì sao anh lại chỉ vì một bộ phận nhỏ mà không đứng ra giải thích chứ, chuyện anh nên nói thì vẫn phải nói.”
Lục Diên hơi giật mình, nhìn cô, cổ họng hơi anh ách: “An An, em không sợ những chuyện trong quá khứ sao?”
Lục An An nở ra một nụ cười nhẹ, nhìn thẳng vào mắt anh nói: "Không sợ, em đã có anh bảo vệ."