*Chương 212
Editor và Beta: Khánh Linh
Nói thật, Lục An An thật sự không sợ một chút nào.
Cô nhìn Lục Diên, nói: "Hơn nữa sau khi chương trình này quay xong nhất định mọi người cũng sẽ biết thôi.”
Lục Diên: "Có thể muộn được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, như thế không tốt sao?"
“Không tốt chút nào cả.”
Lục An An nói: "Em không việc gì đâu mà."
Cô nhìn Lục Diên: "Càng sớm giải thích với các fans càng tốt."
Là một fans hâm mộ, Lục An An thực ra cũng có thể hiểu được tâm trạng của các fans hân mộ, có lúc mình cảm thấy ngượng ngùng không muốn bán thảm, nhưng các fans chỉ muốn được nghe một lời giải thích, muốn có một đáp án.
Mặc dù kết quả cuối cùng không nhất định sẽ hợp ý mọi người, nhưng có giải thích dù sao cũng tốt hơn là không.
Lục Diên cúi đầu nhìn cô, khẽ cười: "Em thật sự nghĩ như vậy sao?"
"Thật mà, anh mau giải thích với các fans đi."
Lục Diên suy nghĩ: “Đợi sau khi tiết mục chiếu ra đi, lúc đó anh sẽ theo sau bình tĩnh nói chuyện với bọn họ,”
"Vâng."
Lục An An nói: "Em không có vấn đề gì đâu, những chuyện đã qua đều là kinh nghiệm sống của em, không chừng sau này nhớ tới còn rất cảm kích những năm tháng ấy nữa ấy chứ."
Lục Diên nhìn bộ dáng nhẹ như mây gió của cô, trong lòng càng lúc càng đau lòng.
Nếu như ——
Đáng tiếc không có nếu như.
Anh duỗi tay, xoa xoa đầu Lục An An: "Trở về ngủ đi."
Lục An An chớp chớp mắt: "Anh đừng khó chịu nữa nha.”
Lục Diên trầm thấp nở nụ cười: "Sẽ không "
Lục An An vẫn chằm chằm không chớp mắt nhìn anh.
Lục Diên bật cười, vỗ vỗ đầu cô: "Trở về ngủ đi."
Anh dừng lại, lúc nhìn Lục An An đi ra ngoài, còn không quên dặn dò một câu: "Không cho phép đi lên tầng."
"..."
Nụ cười trên mặt Lục An An trong nháy mắt cứng lại rồi.
Cô yên lặng "Ồ" một tiếng, tủi thânnói: "Nói một tiếng ngủ ngon cũng không được sao?"
Lục Diên: "Mấy giờ rồi?"
Lục An An: "..."
Đến cuối cùng, Lục Diên còn đi theo nhìn chằm chằm Lục An An trở về phòng.
Lục An An thật ra không dám làm gì, dù sao bây giờ cũng không thích hợp, lúc này đã là đêm khuya, mặc dù bên cạnh không có máy quay nhưng cô vẫn không có gan làm càn.
Sau khi trở lại phòng, Lục An An lên WeChat nói một câu "Ngủ ngon " với Thịnh Hành, sau đó mới đi rửa mặt nghỉ ngơi.
Chỉ có điều trước khi ngủ, cô luôn có một dự cảm không tốt lắm.
Hôm nay Lý Băng thật sự rất quá đáng, mặc dù nói có rất nhiều người lúc tham gia gameshow đều rất trắng trợn không kiêng dè, rất thích làm mình làm mẩy, nhưng người có thể làm tới như Lý Băng như vậy, Lục An An vẫn là lần đầu tiên gặp được.
Cô suy nghĩ một lát, quyết định nhắn tin hỏi Đường Nghi về ——thân phận của Lý Băng.
Dựa theo lời nói của Đường Nghi thì Lý Băng có hậu trường, tất cả những gì các fan nhìn thấy ở cô ta đều là do đã được biên tập chọn lựa cẩn thận mới cho công bố ra.
( hậu trường: có người ở sau chống lưng hoặc bao nuôi )
Sau khi Lục An An nghe được mấy lời này của Đường Nghi thì cũng hiểu.
Lý Băng đây là không lo ngại gì.
...
Hôm sau là ngày cuối cùng ghi hình ở thôn xa hẻo lánh này.
Ngày này mọi người không có nhiệm vụ gì phải làm, chỉ cùng nhau đi tham quan một số nơi, chơi chút trò vặt, để mà nói thì còn rất thoải mái.
Tâm trạng Lục An An cả ngày này đều rất tốt, dù sao ở đây cũng có cả Lục Diên và Thịnh Hành, cô sao có thể không vui được cơ chứ.
Hơn nữa cũng không biết là vì sao mà cả một ngày này Lý Băng không tự mình dâng tới cửa châm chọc khiêu khích cô nữa, cũng không thỉnh thoảng lại nói mấy lời chê cười nhàm chán với cô.
Kể ra mà nói thì đây còn là một ngày rất vui vẻ.
Đến buổi chiều, tất cả mọi người tập hợp lại một chỗ để chuẩn bị một buổi hòa nhạc nhỏ cho các thôn dân địa phương xem.
Mọi người đều tiết có mục của riêng mình, của Lục An An là hát một bài.
Thịnh Hành và Lục Diên cũng vậy, Lý Băng dù sao cũng là một cái, mặc dù EQ của cô ta không cao, nhưng cô ta vẫn như cũ là một mc điều khiển chương trình.
Về sau còn bốn tập nữa cần ghi hình cùng với nhau, mọi người cũng không thể không nể mặt mũi thích chiến gì thì chiến.
Mọi người đều có màn biểu diễn của riêng mình.
Lúc chuẩn bị mọi người đều bận bịu loạn cào cào.
Trần Nhuyễn kéo Lục An An qua một bên tán gẫu: "An An, chị có chút hồi hộp, đây là lần đầu tiên chị biểu diễn cùng với chồng của chị đấy.”
Lục An An an ủi chị ấy: "Không cần phải lo lắng đâu chị, nhất định sẽ không có vấn đề gì."
Trần Nhuyễn: "Lỡ như chị biểu diễn không tốt thì phải làm sao bây giờ?"
Lục An An lắc đầu: "Sẽ không đâu."
Cô cười nói: "Coi như có không được hoàn mỹ thì chỉ cần chúng ta cố gắng hết sức, mọi người cũng nhất định sẽ vô cùng yêu thích."
Trần Nhuyễn thở dài: "Chủ yếu là vì chị rất hay hát sai nhạc ấy.”
"..."
Lục An An bật cười: "Thầy Hoắc không dạy chị sao?”
Trần Nhuyễn buông tay bất lực: "Có dạy rồi, mà chị vẫn bị hát trật nhịp."
Về vấn đề này Lục An An thật sự không giải quyết được.
Lát sau, sau khi Hoắc Chính đi tới Lục An An liền chạy thẳng tới bên cạnh Thịnh Hành.
Thịnh Hành nhìn cô gái nhỏ với mái tóc được buộc lên hai bên, hôm nay quần áo cô mặc vừa trẻ trung lại vừa đáng yêu, một chiếc ao len mỏng kết hợp với quần yếm, nhìn vào rất giống trẻ vị thành niên.
Bỗng dưng, Thịnh Hành lại nghĩ tới câu hỏi trước đó Du Nguyên đã hỏi mình, anh dời mắt, hắng giọng nói: "Sao em lại tới đây?”
"... Em qua giúp thầy Thịnh nha."
Lục An An chớp chớp mắt nói: "Chẳng lẽ thầy Thịnh không hoan nghênh em tới hay sao?”
Thịnh Hành bất đắc dĩ nở nụ cười: "Em nói xem, thầy Thịnh có chào mừng em tới hay không?"
Lục An An tự luyến nói: "Hẳn là hoan nghênh đi..."
Lời này nói ra thật ra có chút yếu ớt.
Thịnh Hành vỗ vỗ đầu cô, thấp giọng nói: "Hoan nghênh em tới."
Fans nhỏ của mình tới, mình làm sao có khả năng không hoan nghênh được cơ chứ.
Nghe vậy, Lục An An vui vẻ.
"Vậy để em giúp anh nha, anh đang diễn tập sao?"
Thịnh Hành gật đầu: "Muốn nghe một chút không?"
"Có được không ạ?"
Thịnh Hành trầm tư một lát, đùa với cô: "Hay buổi tối rồi nghe đi?”
Lục An An: "..."
Cô bĩu môi, nhưng thật ra cũng không tức giận: "Buổi tối nghe vậy, em vô cùng chờ mong màn biểu diễn của thầy Thịnh."
Nói xong, cô lại không nhịn được tò mò hỏi: “Anh hát bài gì vậy?”
Thịnh Hành nhìn dáng vẻ tò mò của cô, mỉm cười nói: "Đợi lát nữa là biết rồi."
"..."
Cho nên đến cuối cùng anh vẫn là không nói.
Thịnh Hành nhìn dáng vẻ ngạo kiều của cô, cong môi cười cười:
“Em muốn nghe bài gì?”
Lục An An bật thốt lên: "Ánh trăng sáng.”
Ánh trăng sáng là một bài hát được Thịnh Hành hát lúc anh vừa mới bước vào nghề, cũng đã rất nhiều năm rồi anh chưa hát lại.
Nếu không phải Lục An An nhắc tới, đến cả Thịnh Hành cũng suýt chút nữa quên mất mình đã từng hát bài hát này.
Anh chinh tùng, nhìn chằm chằm Lục An An: “Bài hát lâu như vậy mà em cũng từng nghe rồi?”
Lục An An sửng sốt, căng thẳng một lát, vội vàng nói: "Dạ, em nghe thấy trên mạng.”
Cô không dám phơi bày mình ra, cũng may Thịnh Hành không quá tò mò, anh gật gật đầu: "Sao em lại đột nhiên muốn nghe bài này?"
Lục An An: "Không biết nữa ạ, em chỉ đột nhiên muốn nghe thôi."
Thịnh Hành vừa định nói chuyện, Bạch Thiệu Quân từ một bên đi ngang qua hỏi: “An An, em ở đây làm gì vậy?”
Lục An An: "Em muốn hỏi thầy Thịnh định hát bài gì á.”
Bạch Thiệu Quân: "Chính là bài…”
Anh ta nói ra một cái tên.
Lục An An a một tiếng, gật gật đầu: "Em biết rồi.”
Bài hát mà Bạch Thiệu Quân vừa nói ra không phải là bài Ánh trăng sáng mà cô vừa nói.
"Làm sao vậy?"
Bạch Thiệu Quân nhìn cô.
Lục An An lắc đầu: "Không có chuyện gì, em cũng đoán được từ sớm rồi.”
Lục An An không dừng lại ở chỗ này lâu, cô xoay người chạy tới Lục Diên bên kia.
Cô tới tới lui lui qua lại, sau bữa cơm chiều, màn biểu diễn của bọn họ cũng chính thức bắt đầu.
Những người tới xem đều là người già, bọn họ được tổ tiết mục đích thân mời tới, lúc mấy nghệ sĩ gặp đều thấy trên mặt các khán giả là nụ cười hiền lành, bộ dáng cũng rất thành thật hào ái.
Lúc nhìn thấy mấy nữ nghệ sĩ còn không quên dặn dò bọn họ phải ăn nhiều một chút cơm.
Đám người Lục An An rất dịu dàng đồng ý: "Vâng ạ, bọn cháu nhất định sẽ ăn nhiều hơn.”
Chờ sau khi mọi người vào chỗ ngồi xong xuôi, buổi biểu diễn tối cũng chính thức bắt đầu.
Mặc dù nói chỉ là biểu diễn ở trong thôn nhỏ, nhưng mọi người đều muốn thể hiện ra một màn hoàn mỹ nhất của mìn, cho mọi người xem màn biểu diễn tốt nhất.
Lúc Lục An An không cân biểu diễn còn rất ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh trông nom mọi người, thỉnh thoảng còn giúp mấy người già vận chuyển đồ đạc khi cần, thái độ rất nhiệt tình.