Xuyên Thành Em Gái Của Đối Thủ Idol Nhà Mình ( Dịch Full )

Chương 213

Chương 213 -
Chương 213 -

Chương 213

Editor và Beta: Khánh Linh

Lúc đến lượt Thịnh Hành lên sân, Lục An An không chịu được hét lên một tiếng: "Thầy Thịnh cố lên!"

Các chuyên viên quay phim nhìn cô, đùa giỡn hỏi: "An An, em thích thầy Thịnh như vậy sao?"

Lục An An cười: "Thích chứ, thầy Thịnh hát rất hay nha, lẽ nào các anh không thích sao?"

Các chuyên viên quay phim: "... Thích chứ, thầy Thịnh hát thật sự rất hay.”

Nghe vậy, Lục An An cười cười.

Cô nhìn người đàn ông trên sân khấu cách đó không xa, kể cả khi chỉ đứng trên một sân khấu được dựng lên vô cùng thô sơ đơn gairn, nhưng anh vẫn như cũ tỏa sáng long lanh.

Mọi cử động của anh đều hấp dẫn tới sự chú ý của cô.

Ánh mắt Lục An An sáng quắc nhìn anh, sau khi Thịnh Hành điều chỉnh tốt vị trí, anh lơ đãng liếc mắt nhìn qua bên này.

Hai người cách một hàng người, bốn mắt nhìn nhau.

Lục An An không một tiếng động nói: Thầy Thịnh cố lên.

Thịnh Hành nở ra một nụ cười nhẹ.

Một màn tương tác này của hai người không bị các chuyên viên quay phim nhận ra, nhưng Hạ Uyển Nhiên lại nhìn thấy.

Cô ta nhìn chằm chằm Thịnh Hành, lại nhìn Lục An An, sau đó thu mắt lại, giấu hết tất cả tâm tưcm xuống đáy mắt.

Thịnh Hành hát rất hay, kể cả khi không được hỗ trợ bởi các thiết bị tân tiến thì giọng hát của anh vẫn trước sau như một.

Thực ra Lục An An thích nhất là khi anh hát chay.

Giọng của anh khá trầm, thuộc loại âm trầm điển hình, lúc anh hát chay thì lại càng thêm trầm thấp quyến rũ, sẽ khiến cho người nghe không nhịn được động lòng vì anh.

Dù cho cô đã nghe anh hát bao nhiêu lần, thì mỗi lân anh cất giọng cũng có thể khiến cho lỗ tai Lục An An có loại cảm giác mang thai.

Sau khi bài hát kết thúc, các "Khán giả " ngồi dưới sân khấu đều đồng loạt vỗ tay tán thưởng.

“Hay lắm.”

"Thầy Thịnh."

Mấy nhân viên công tác hô lên: "Hát thêm một bài đi ạ.”

Thịnh Hành nở nụ cười: "Được, bài hát tiếp theo tôi hát là để tặng cho một người, đồng thời cũng tặng cho mọi người ở đây, hi vọng mọi người sẽ thích, dưới ánh trăng đêm nay, hy vọng mọi người sẽ có những hồi ích thật tốt đẹp.”

Sau khi nói xong, Thịnh Hành còn cố ý liếc nhìn Lục An An một cái.

Cô hơi sửng sốt, còn chưa từng kịp phản ứng lại đã nghe thấy một lời bài hát quen thuộc.

Là bài —— Ánh trăng sáng.

Đôi con ngươi của cô run lên, nhìn vào người đàn ông cách đó không xa.

Lục An An đột nhiên có một loại ảo giác, cứ như cô quay trở về ngày ấy, ngày cô cách một màn hình lớn nhìn dáng vẻ dịu dàng lúc anh hát bài hát này.

Mỗi một chữ mỗi một câu, đều như khắc sâu vào trong trái tim cô, khiến cho tâm trạng của cô cũng thoe đó chấn động chập trùng.

Sau khi hát xong bài này, tất cả mọi người đêu vỗ tay ầm ầm.

Viền mắt của Lục An An lại có chút ướt át, cũng theo sáu mọi người vỗ vỗ tay.

Cô biết rõ, người được anh tặng bài hát này, có mình.

Cô đang mất tập trung, Thịnh Hành đã từ trên sân khấu đi cũng.

"Cảm ơn mọi người."

Theo sát phía saulà màn biểu diễn của vợ chồng Trần Nhuyễn và Hoắc Chính, lúc Trần Nhuyễn hát đúng là toàn chệch nhịp, nhưng đồng thời chị ấy cũng khiến cho buổi biểu diễn tối nay vui vẻ hơn không ít, mọi người xem đều vui cười hớn hở.

Cuối cùng, là phần biểu diễn của Lục An An và Lục Diên.

Thực ra hai anh em chưa bao giờ hát chung với nhau, cho nên lúc ai nấy đều rất chờ mong.

Lúc Trần Nhuyễn từ trên sân khấu đi xuống còn bất đắc dĩ nói: "An An, dựa cả vào em đấy.”

Lục An An bật cười: "Được, em sẽ cố gắng."

Trần Nhuyễn: "Chị tin em."

"..."

Lục An An và Lục Diên cùng nhau đi lên sân khấu, Lý Băng và Hạ Uyển Nhiên đứng ở bên cạnh nhìn.

Còn về Thịnh Hành, đương nhiên anh đang đứng ở dưới sân khấu.

Anh ngước mắt lên nhìn cô gái nhỏ trên sân khấu, chỉ cảm thấy đã rất lâu anh chưa được nhìn thấy cô đứng trên sân khấu, lúc này đây hình như cô đã có chút thay đổi so với ngày trước.

Cô càng ngày càng xinh đẹp, cũng càng ngày càng khiến cho người khác chú ý.

Anh đang nhìn, Trần Nhuyễn đột nhiên nói: "Hình như An An cảm giác càng ngày xinh đẹp."

Hoắc Chính: "Đúng vậy."

Trần Nhuyễn nói: "Cũng không biết sau này An An sẽ ở bên người như thế nào đây.”

Hoắc Chính: "Em ấy còn nhỏ mà.”

"... Ừa."

Thịnh Hành nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, sâu trong đáy lòng cảm khái một tiếng.

Quả thật còn rất nhỏ.

Lục An An và Lục Diên song ca nghe còn rất hay.

Con đường phát triển của Lục Diên không giống Thịnh Hành lắm, nhưng cũng không sai biệt lắm, có điều âm thanh của hai người lại bất đồng. Giọng của Lục Diên dịu dàng hơn một chút, tuy Thịnh Hành cũng không kém nhưng khi so sánh với nhau hai người vẫn có chút khác biệt.

Hai anh em phối hợp rất ăn ý, sau khi kết thúc một bài hát, đến cả đạo cũng hô lên: “An An, thầy Lục, lại thêm một bài nữa đi!"

Hai người cũng rất ngoan ngoãn hát thêm một bài.

Một đêm này, mọi người vô cùng vui vẻ, không khí rất náo nhiệt.

Toàn bộ đèn led trong thôn luôn sáng, đến tận đêm khuya không khí náo nhiệt này mới dần dần tản đi, khôi phục yên tĩnh như ngày thường.

Một đêm này tuy không tính là vô cùng oanh oanh liệt liệt, nhưng trong lòng của rất nhiều người mà nói, lại là một buổi tối rất đáng giá để nhớ lại.

Là chuyện mà sau này có thể lấy ra để thảo luận.

*

Tới ngày hôm sau, tất cả mọi người cùng rời khỏi nơi mình đã ở lại ba ngày này.

Lúc đi lên xe, Lục An An còn rất không muốn đi.

Tập tiếp theo nghe bảo bọn họ sẽ ra nước ngoài ghi hình, cảm giác ở nước ngoài và ở trong nước nhất định sẽ không giống nhau.

"Không nỡ đi sao?”

"Có chút ạ."

Lục Diên gật gật đầu, thấp giọng nói: "Sau này có thể trở về xem một chút."

Lục An An "Ừ" một tiếng: "Vâng ạ."

Lúc hai anh em đang thảo luận, Lục An An còn không quên liếc nhìn Thịnh Hành đang ngồi ở hàng ghế trước hai người.

Bởi vì có Lục Diên ở đây nên Lục An An cũng không tiện trắng trợn ngồi bên cạnh Thịnh Hành.

Cứ như là cảm nhận được ánh mắt của cô, Thịnh Hành quay đầu lại liếc nhìn: "Làm sao vậy?"

Lục An An lắc đầu: "Không có gì ạ, lát nữa thầy Thịnh ra sân bay xong sẽ bay đi đâu ạ?"

Thịnh Hành khẽ dừng lại, thấp giọng nói: "Có một quảng cáo cần quay, tôi sẽ bay tới thành phố C."

Miệng Lục An An khép rồi lại mở: “Lát nữa tới anh đi luôn ạ?”

Thịnh Hành: "Ừm, bọn họ đã ở bên kia chờ tôi rồi."

Nghe vậy, Lục An An không hỏi tiếp nữa.

Thịnh Hành nhìn cô như vậy cũng không tiện nhiều lời.

Huống chi ở bên cạnh còn có Lục Diên đang soi mói kia kìa.

Lục Diên chỉ khẽ liếc mắt nhìn hai người, cúi đầu liếc nhìn điện thoại di động.

"An An, sau khi trở về có phải em sẽ tới đoàn làm phim hay không?"

"Vâng, có một vai diễn khách mời ạ."

Lục Diên: "Có cần anh đi cùng em không?”

"Không cần đâu ạ."

Hai người cứ trò chuyện như vậy, không bao lâu đã đến sân bay.

Một vài người bay tới thành phố A, Thịnh Hành bay qua thành phố C, còn có người thì bay tới nơi khác.

Mọi người lập tức muốn mỗi người đi một ngả.

Lục An An chào tạm biệt mọi người, sau đó liếc nhìn Thịnh Hành.

"An An."

"A?"

Lục An An ngẩng đầu nhìn anh: "Thầy Thịnh, bao giờ thì anh về ạ?”

Thịnh Hành hơi dừng lại một chút, thấp giọng nói: "Ngày kia tôi trở về."

Anh nhìn Lục An An: "Vai khách mời kia muốn quay mấy ngày?"

“Chắc là một ngày ạ, cũng chỉ có hai cảnh thôi.”

Nghe vậy, Thịnh Hành nở nụ cười, tranh thủ lúc Lục Diên bận rộn đi gửi hành lý, duỗi tay xoa xoa đầu của cô nói: "Nhớ chú ý an toàn."

“Vâng ạ.”

Thịnh Hành ngừng một lát, thấp giọng nói: "Chờ tôi trở về sẽ dẫn em đi xem trực tiếp hiện trường diễn tập của tôi, có được không?"

Giọng nói của anh ta trầm thấp nặng nề, nghe còn vô cùng mê người.

Trái tim Lục An An khé run rẩy, vội vã đồng ý: "Vâng ạ."

Cõi lòng cô tràn đầy vui mừng: "Thầy Thịnh nhất định phải nhớ giữ lời nha."

“Ừ.”

Thịnh Hành từng chữ từng chữ nói: “Chuyện gì tôi đã đồng ý với em thì tôi nhất định sẽ làm được.”

Đến lúc Thịnh Hành đã đi xa Lục An An còn có chút không luyến tiếc.

Lục Diên trong lòng lên men, nhưng anh lại thần kỳ không nói gì hết, chỉ đứng ra chặn lại tầm mắt của cô sau N lần cô ngẩng đầu nhìn lên chờ máy bay bay.

Lục An An: ...

Lục An An đi theo Lục Diên bay về thành phố A, sáng sớm hôm sau cô liền cùng Đường Nghi đi tới đoàn làm phim đóng phim.

Cô chỉ là khách mời, suất diễn cũng không quá quan trọng.

Nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên Lục An An đóng phim, Đường Nghi vẫn rất coi trọng , đến cả Lâm Nhược Tinh và Lục Diên cũng đều gửi tin nhắn cho Lục An An, dặn dò cô nhớ phải bình tĩnh một chút, không cần sốt sắng, cứ phát huy theo trình độ bình thường của mình là được rồi.

Mặc dù Lục An An chưa bao đóng phim nhưng cô cũng đã từng học qua, hơn nữa còn học không ít, trước kia cô cũng đã từng xem không ít phim điện ảnh và phim truyền hình của Lục Diên với Thịnh Hành, cho nên cô cảm thấy chuyện lần này cũng không phải là vấn đề gì quá lớn.

Bộ phim này có bối cảnh hiện đại, lời thoại cũng rất dễ hiểu và dễ nhớ.

Thái độ của đạo diễn đối với Lục An An không tệ, sau khi nghiêm túc giới thiệu xong bộ phim còn thấp giọng nói: "Thử xem đi."

Anh nói: "Không cần căng thẳng."

Lục An An gật đầu: "Được, đạo diễn."

Cô hít sâu một hơi, đi về phía máy quay phim trước mặt.

...

Bình Luận (0)
Comment