Xuyên Thành Em Gái Của Đối Thủ Idol Nhà Mình ( Dịch Full )

Chương 230

Chương 230 -
Chương 230 -

Chương 230

Editor và Beta: Chăm chỉ Team

Thịnh Hành nghiến răng, cắn răng nói: "Lục An An."

Du Nguyên nhún vai: "Em nói sớm không phải là tốt rồi sao, để anh đi hỏi Đường Nghi xem, chắc cũng chỉ mấy ngày nữa là về thôi.”

"Ừm, cảm ơn anh."

Sau khi tập hôm nay chiếu ra, Lý Băng vẫn y như tập trước bị mắng thảm. Nhưng đồng thời, Lục An An cũng bị bôi đen rất thảm. Cô biểu hiện ra quá toàn năng, dẫn đến không ít fans cho rằng... Đây là thiết lập được đặt ra cho cô, nói chương trình này có kịch bản, trong lúc nhất thời trên Weibo đều sôi nổi nghị luận, có điều Lục An An lúc này lại không hề biết gì.

Cô còn đang mệt phờ râu sau một ngày ghi hình đây, sau khi trở lại khách sạn, tắm xong chỉ muốn lăn luôn ra ngủ, cái gì cũng không muốn làm.

Loáng một cái, ba ngày ghi hình liền trôi qua.

Mấy người Lục An An và Lục Diên cùng nhau về nước.

Sau khi về nước Lục Diên liền lao đầu vào công việc.

Lúc này vừa khéo là sáng sớm, một đám người vẻ mặt mệt mỏi ra khỏi sân bay, nhìn tinh thần ai nấy đều không tốt lắm.

Lục Diên nhìn Lục An An dặn dò: "Lát nữa anh Tiền sẽ đưa em về.”

Lục An An: "Không cần đâu, , không phải anh còn cần phải làm việc à?"

Lục Diên: "Anh có trợ lý."

Lục An An: "... Em có thể tự về mà.”

"Không nói nữa."

Lục Diên nói: "Nghe lời, để anh Tiền đưa em tới tầng dưới, có thế anh mới an tâm."

"... A."

Lục An An không có biện pháp.

Hai người nắm hành lý đi ra khỏi sân bay, sau khi gặp mặt anh Tiền và trợ lý của Lục Diên liền tách ra.

Anh Tiền buồn cười nhìn Lục An An: "An An, ra nước ngoài lâu như vậy đã nhớ nhà chưa?”

"Rất nhớ rất nhớ."

Lục An An nói: "Rất muốn về nhà.”

Anh Tiền cười cười: "Ừ, sau khi về nhớ nghỉ ngơi thật tốt, hôm nay Đường Nghi có việc, cô ấy nói sẽ không đến gặp em.”

“Vâng ạ.”

Lục An An cười nâng điện thoại di động, cô vừa định gửi tin nhắn cho Thịnh Hành, trong lòng Thịnh Hành lại như có linh cảm, đã gửi tin nhắn cho cô trước.

Thịnh Hành: [ Xuống máy bay rồi? ]

Lục An An: [ Xuống rồi ạ! Anh Tiền đang đưa em về. ]

Thịnh Hành: [ Được. ]

Con ngươi Lục An An chuyển động, không nhịn được hỏi: [ Thịnh Hành, anh đang làm gì vậy? Hôm nay có công việc gì không? ]

Thịnh Hành: [ Không có. ]

Lục An An: [ A. ]

Cô nhìn chăm chú điện thoại di động, có chút không biết nên nói cái gì nữa.

Lục An An mím môi, vừa định đánh chữ, tin nhắn của Thịnh Hành lại tới.

Thịnh Hành: [ Muốn ăn cơm không? ]

Lục An An: [ ? ]

Thịnh Hành: [ Trước kia không phải nói chờ tôi về sẽ mời em ăn cơm sao? Hôm nay mời nhé? ]

Lục An An đột nhiên nhớ ra, lần trước sau khi chuyện cô đi ăn cùng Đồng Hướng và Liễu Mộng Đình bị lộ, cô đã từng thổi rắm cầu vồng với Thịnh Hành.

Cô nói, bữa cơm kia ăn không ngon, đồ ăn do Thịnh Hành làm mới là ngon nhất.

Đôi mắt của cô trong nháy mắt sáng rực lên.

Lục An An: [ Ăn trưa hay ăn tối ạ? ]

Thịnh Hành: [ Em muốn lúc nào? ]

Lục An An: [ Buổi tối đi ạ, bây giờ em buồn ngủ quá. ]

Mặc dù có chút không thể chờ đợi được nữa muốn được gặp anh, nhưng Lục An An soi lại khuôn mặt của mình lúc này thấy khí sắc không tốt, dưới vành mắt còn có quầng thâm xanh đen.

Cô không muốn để Thịnh Hành nhìn thấy khuôn mặt của mình lúc này một chút nào, cô phải về nhà nghỉ ngơi một chút mới được.

Thịnh Hành: [ Được. ]

Sau khi định xong thời gian, Lục An An trong nháy mắt lên tinh thần.

Sau khi về đến chung cư, Lục An An tạm biệt anh Tiền xong liền vội vã chạy về nhà.

Cô nhanh chóng rửa mặt nghỉ ngơi.

Đến chạng vạng Lục An An mới tỉnh lại.

Lục Diên và Lâm Nhược Tinh đều gửi tin nhắn cho cô, Lục Diên có chuyện cần đi với Lâm Nhược Tinh, mắt của Lục An An bỗng dưng sáng ngời, đây quả thật chính là trời cũng giúp ta.

Sẽ không cần phải giải thích với Lục Diên tối nay ăn cơm ở đâu.

Lục An An nghĩ nghĩ, vừa định gửi tin nhắn chi Thịnh Hành, điện thoại của Thịnh Hành lại tới trước.

Cô ngay lập tức nhấc máy.

"Alo."

Lục An An đè lại tâm tình kích động của mình.

Thịnh Hành nghe thấy giọng của cô, khẽ cười: "Tỉnh rồi?"

"Vâng vâng."

Thịnh Hành: "Xuống tầng đi, tôi ở dưới lầu chờ em."

"A?"

Thịnh Hành: "Không muốn qua nhà tôi ăn cơm sao?"

Lục An An: "... Muốn ạ, em xuống ngay đây, anh chờ em mười phút... A không phải, hai mươi phút."

Thịnh Hành đột nhiên nở nụ cười: "Không vội, em cứ từ từ."

Cúp điện thoại, Lục An An dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt trang điểm, lúc này mới vội vội vàng vàng chạy xuống.

Lúc Lục An An chạy xuống tầng một, cô vừa liếc mắt một cái liền thấy người đàn ông đang đứng cách đó không xa.

Anh đội mũ và khẩu trang, đang cúi đầu nhìn điện thoại di động, thân thể như ngọc đứng ở nơi đó, dù anh cũng không cái gì làm, thế nhưng chỉ cần anh vừa xuất hiện thì tất cả sự chú ý của Lục An An đều bị câu đi hết.

Cứ như là nhận ra được tầm mắt của cô, Thịnh Hành quay đầu nhìn lại.

Tầm mắt hai người va chạm, Lục An An đè nén lại trái tim đang nhảy lên phanh phanh phanh của mình, hô lên: "Thịnh Hành."

Thịnh Hành kéo khẩu trang xuống, mỉm cười: "Ừm."

“Tôi đây.”

“Anh chờ có lâu không ạ?”

Lục An An đến gần, càng đến gần, trái tim lại nhảy càng nhanh.

"Không lâu.”

Thịnh Hành nhìn cô: "Đã nói với anh em chưa?”

Lục An An: "Anh ấy đi chơi với chị Nhược Tinh rồi, không cần nói."

Thịnh Hành trầm thấp nở nụ cười: "Được."

Anh ghé mắt nhìn Lục An An: "Đi thôi."

Lục An An gật đầu.

Sau khi cùng Thịnh Hành bước một đoạn đường, Lục An An nói: "Anh có muốn đeo khẩu trang lên không, anh xuất hiện ở đây ngươi vậy không sợ bị fans phát hiện sao?"

Cô hơi lo lắng: "Lỡ như bị người chụp lại thì phải làm sao bây giờ?"

“Em sợ sao?”

Lục An An "A" một tiếng, nhẹ giọng hỏi: "Không nên lo lắng sao?"

Khóe môi Thịnh Hành vẽ lên thành một đường cong: "Có lo lắng, nhưng không cần rất quá lo lắng, không sao đâu."

"Ồ."

Sau khi lên xe, Lục An An nhìn chung quanh một vòng.

Thịnh Hành bổ sung: "Không cần sợ, bên ngoài không nhìn thấy trong này đâu."

"... Vâng ạ."

Sau khi đến nhà Thịnh Hành, Lục An An cũng không thể nói ra được mình đang có cảm giác gì.

Cô chỉ cảm thấy, lần này cô đến đây cảm giác hình như có chút không giống lần trước, nhưng trong lúc nhất thời lại không nói ra được rốt cuộc là không giống ở chỗ nào.

Đang suy nghĩ, Thịnh Hành đột nhiên hỏi: “An An, lúc em ghi hình cho tiết mục có phải có chuyện muốn hỏi tôi hay không?"

“Dạ?”

Thịnh Hành nhắc nhở: "Hạ Uyển Nhiên."

Anh hỏi: "Không có hứng thú sao?"

Lục An An á khẩu không trả lời được.

Cô trợn to mắt nhìn Thịnh Hành, đột nhiên ý thức được cái gì: "... Thế nhưng, không phải lần trước anh đã nói, cần em hỏi trước mặt mới trả lời sao?"

"Hiện tại không muốn hỏi sao?"

Thịnh Hành ám chỉ.

Lục An An mím môi, mi mắt hơi cụp xuống: "Muốn."

Cô nói: "Có được không ạ?"

Thịnh Hành "Ừ" một tiếng, duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt của cô: "Em nói xem?"

Hai người không một tiếng động nhìn nhau, Lục An An cảm nhận được tầm mắt của Thịnh Hành, ánh mắt của anh nóng rực, đáy mắt có rất nhiều cảm xúc cuồn cuộn, hình như lúc này đang biểu lộ ra toàn bộ.

Thịnh Hành... Đây hoàn toàn không còn là ám chỉ nữa rồi.

Anh làm thế này quả thật chính là công khai.

Lục An An hít sâu một hơi, suy nghĩ tới chuyện Lục Diên nói với mình, lại nhớ về chuyện Hạ Uyển Nhiên cứ hết lần này đến lần khác nhắc tới chuyện cô ta đã từng học cùng Thịnh Hành trước mặt mình.

Kể cả là lần trước lúc ghi hình cho tiết mục, Thịnh Hành đã nói anh không nhớ rõ, nhưng trên thực tế... Lục An An vẫn rất tò mò.

Thái độ của anh đối với Hạ Uyển Nhiên vẫn luôn không có gì, nhưng sự thật hai người là bạn học hồi trung học phổ thông lại không vì thế mà thay đổi.

Suy nghĩ một lúc, Lục An An lại cảm thấy chua chua.

"Thế nhưng mà..."Lục An An lúng ta lúng túng nói: "Em không biết nên hỏi cái gì."

Thịnh Hành cúi đầu : "Vậy để tôi nói cho em biết nhé?”

"A?"

Thịnh Hành nói: "Tôi cùng cô ta không có quan hệ gì cả, chỉ đơn giản là bạn học hồi trung học phổ thông thôi, khi đó cũng chả nói chuyện với cô ta được mấy câu."

"Ồ."

"Còn muốn biết gì nữa không?"

Lục An An vân vê ngón tay, lấy dũng khí nhìn anh: "... Có phải là chị ấy, chị ấy… Thích anh hay không?"

"Không biết."

Lục An An: "..."

Cô á khẩu không nói tiếp được, đây tính là trả lời kiểu gì vậy trời.

Còn không bằng mình không hỏi,chuyện này quả thật là quá đáng. Nghĩ thế, Lục An An trừng mắt với Thịnh Hành, giả bộ tức giận.

Thịnh Hành trầm thấp nở nụ cười, đột nhiên khom lưng, duỗi tay vòng qua sau gáy cô, hơi dùng lực nói: "Tình cảm của người khác tôi không biết."

"Vậy anh còn —— "

Thịnh Hành bổ sung: "Nhưng tôi biết cảm giác của mình."

Trái tim Lục An An đập mạnh một cái, kinh ngạc nhìn anh.

"Thịnh... Thịnh Hành..."

"Hả?"

Thịnh Hành nhíu mày: "Sao vậy? Em nói đi."

"Anh... Anh biết cái gì cơ?"

Cũng không biết Lục An An lấy được dũng khí từ chỗ nào, cô cứ như thế ngẩng đầu lên đứng đối diện với anh, đôi mắt sâu xa nhìn anh dò hỏi.

“Cảm giác.”

Thịnh Hành rất thẳng tanh: "Tôi biết cảm giác của mình.”

"Anh—— "Lục An An căng thẳng cắn môi.

Thịnh Hành cúi đầu, dùng ngón tay cạy mở hàm răng đang cắn chặt của cô, cúi đầu hôn xuống, giọng nói trầm thấp ám muội : "Anh thích em."

Bình Luận (0)
Comment