Xuyên Thành Em Gái Của Đối Thủ Idol Nhà Mình ( Dịch Full )

Chương 231

Chương 231 -
Chương 231 -

*Chương 231

Editor và Beta: Chăm chỉ Team

Hô hấp của Lục An An hơi ngưng lại, trợn to mắt nhìn Thịnh Hành.

Cô không thể tin được mình vừa nghe thấy cái gì, càng không dám nghĩ … Sao anh có thể nói ra nhanh như vậy.

Trái tim của Lục An An bang bang nhảy lên nhanh kinh hoàng, cứ như là muốn nhảy thẳng ra ngoài vậy.

Cô hoàn toàn không đè xuống được.

Đang mất tập trung, môi bị người cắn nhẹ.

Lục An An hoàn hồn.

Giọng Thịnh Hành khàn khàn, hơi mút môi của cô, âm thanh trầm thấp lại có phần ám muội: “Không tập trung này.”

"... ..."

Lục An An hơi giật mình, vừa định mở miệng nói chuyện, môi hơi hơi hé, Thịnh Hành liền nắm lấy cơ hội này tiến quân thần tốc, lưỡi triền miên cuốn lấy lưỡi của cô.

Giống như muốn nuốt cả người của cô xuống vậy, anh hôn cô vừa hung ác điên cuồng vừa vội vàng xao động.

Không giống với nụ hôn trong mv quảng cáo sô cô la lần trước, không phải là nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, cũng không có sự dịu dàng thường ngày.

Thế nhưng hết lần này tới lần khác, Lục An An lại có chút lưu luyến.

Cô chớp chớp mắt, một hồi lâu sau liền chậm rãi nhắm mắt lại.

Sau khi nhận ra được động tác của cô, Thịnh Hành hôn càng thêm hung ác điên cuồng.

Dần dần, Lục An An có chút đứng không vững.

Cô theo bản năng muốn khụy xuống, tay Thịnh Hành hơi ngừng một lát, lập tức đỡ cô lên.

Cũng thuận thế buông đôi môi đã bị hôn tới đỏ hồng của cô ra.

Trong biệt thự vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở và tiếng tim đập phập phồng của hai người, một cao một thấp.

Lục An An cảm nhận được động tác của Thịnh Hành, cơ thể cứng ngắc hoàn toàn không biết nên phản ứng ra sao.

Một lúc sau hô hấp của cô mới bằng phẳng lại một chút, Thịnh Hành đang cúi đầu nhìn kỹ cô.

"An An."

Lục An An "Ừ" một tiếng, ngẩng đầu nhìn anh: "Anh... Nghiêm túc sao?"

Thịnh Hành đột nhiên nở nụ cười: "Bây giờ em chỉ muốn hỏi anh chuyện này thôi sao?”

Lục An An: "..."

Ánh mắt Thịnh Hành thâm thuý, rũ xuống nhìn cô, thấp giọng hỏi: "Anh đã nói ra đáp án của anh rồi, cỏn em?”

"Hả?"

Thịnh Hành: "Anh biết rõ cảm giác của mình, anh thích em.”

Anh dừng một chút, thấp giọng hỏi: "An An, còn em.”

Lục An An không hé răng.

Cô va vào đáy mắt của Thịnh Hành, đáy mắt người đàn ông sâu thăm thẳm, cái gì cũng nhìn không rõ, không nhìn thấy điểm cuối.

Nhưng giờ phút này, từ ánh mắt trong của anh cô nhìn thấy ảnh ngược của mình, càng lúc càng rõ ràng.

Đáy lòng cô có chút kinh hoảng, cô muốn kiềm chế lại nhưng lại không có cách nào.

Người này, cô đã từng thích anh như thích một idol, coi anh là ánh sáng mà cả đời mình theo đuổi.

Nhưng bất tri bất giác, không biết bắt đầu từ lúc nào, trong lòng Lục An An đã bén rễ một thứ tình cảm khác.

Cô muốn thoát ra, nhưng hoàn toàn không tránh thoát được.

Càng muốn tránh, Thịnh Hành lại càng tới gần, anh thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của cô, tất cả mọi thứ anh làm, anh từng chút từng chút xâm nhập vào cuộc sống của cô, khiến cô càng ngày càng nhớ mong, càng ngày càng thích người này.

Thật ra từ trước đây rất lâu Lục An An đã hiểu được điều này ý nghĩa gì.

...

Hai người không một tiếng động nhìn nhau, sau một lúc lâu, khi Thịnh Hành lần thứ ba muốn hỏi, Lục An An đột nhiên duỗi tay, vòng lên trên cổ anh.

Cô vùi đầu vào bả vai Thịnh Hành, nhẹ giọng nói: "Thích."

“Em cũng thích anh.”

Đã thích anh từ rất lâu, trước khi kịp nhận ra thì đã thích anh mất rồi.

Thịnh Hành thầm thở phào, anh chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày mình lại sốt sắng với chuyện như như vậy.

Anh liếc nhìn cái đầu nho nhỏ đang dựa trên bả vai mình, trầm thấp nở nụ cười: "Ừm."

Lục An An không hiểu lắm ý tứ của tiếng ‘Ừ’ kia, vừa định ngẩng đầu lên hỏi, Thịnh Hành đã nâng khuôn mặt của cô lên hôn tới.

Lần này, nụ hôn của anh dịu dàng và tinh tế hơn rất nhiều so với lần đầu tiên.

Anh không vội, nhưng cũng chọc cho lòng cô ngứa ngáy.

Anh từng chút từng chút xâm nhập, càng khiến cho trái tim Lục An An gia tốc, vô lực phản kháng lại sự xâm lăng này.

...

Sau một lúc lâu, có thể là cân nhắc đến việc không muốn doạ Lục An An sợ, Thịnh Hành hôn một hồi lâu liền thả cô ra.

Hai người giằng co một lúc xong đều thở hổn hển.

Cả khuôn mặt của Lục An An đều đỏ rực, hô hấp không đều.

Thịnh Hành cũng không tốt hơn là bao.

Anh nhìn cô gái nhỏ trước mặt, hầu kết lăn lăn, trong con ngươi che giấu ánh lửa, nhưng cũng không lộn xộn nữa.

Một lát sau, Thịnh Hành hôn lên khóe môi của cô: "Em muốn ăn cái gì?"

Lục An An phục hồi lại tinh thần: "...Anh làm cái gì em ăn cái nấy.”

“Trước đó em không nghĩ qua sao?”

Thịnh Hành: "Ừm, vậy em nghĩ xem muốn ăn gì nhé.”

Lục An An thu hồi lại tầm mắt đang dán lên môi anh, ánh mắt liếc lung tung: "Vậy xem có nguyên liệu gì đi.”

Thịnh Hành cười: "Được."

Hai người cùng đi vào nhà bếp.

Mở tủ lạnh ra nhìn vào đồ đạc bên trong, Lục An An trợn to mắt.

Cái tủ lạnh này. . . Nhét cũng quá nhiều đồ rồi.

Cô quay đầu lại, kinh ngạc nhìn vào Thịnh Hành.

Thịnh Hành sờ sờ chóp mũi, nhàn nhạt nói: "Không biết em sẽ muốn ăn món gì nên mỗi thứ mua một chút."

Món mà Lục An An thích ăn rất nhiều, cô cũng không phải là người quá kén ăn, hơn nữa bây giờ cô làm gì có tâm trạng thèm đồ ăn chứ.

Sau khi xuất ngoại một thời gian dài, Thịnh Hành đoán cô cái gì cũng muốn ăn, nhưng lại không thể trăm phần trăm khẳng định cô sẽ chọn ăn món gì, cho nên mỗi món có thể cô sẽ muốn ăn anh đều mua nguyên liệu về, bây giờ coi như cái gì cũng có.

Lục An An nhìn thấy thế cũng đoán ra được một chút.

Cô hơi chớp chớp mắt, chậm chạp đóng cửa tủ lạnh lại: "... Vậy, nếu như hôm nay em không tới thì sao?”

Thịnh Hành nhíu mày: "Em đã đồng ý rồi."

Lục An An: "Sau khi em đồng ý anh mới mua đống này á?”

"Ừm."

Lục An An cười cười, khó có khi được nhìn thấy dáng vẻ này của Thịnh Hành.

Cô hơi suy nghĩ một chút: “Em muốn ăn thịt kho tàu."

Thịnh Hành nhướng mày nở nụ cười: "Còn muốn ăn gì nữa không?"

“Mấy món khác anh xem rồi làm đi, sườn xào chua ngọt thì sao?” Lục An An có chút tham ăn.

Thịnh Hành: "Được."

Lục An An cũng chỉ có chút sở thích nho nhỏ này mà thôi, Thịnh Hành đương nhiên sẽ thỏa mãn đầy đủ.

“Anh có cần em giúp gì không?”

"Không cần đâu."

Thịnh Hành nói xong thì hơi dừng lại: “Nếu em không thấy phiền thì cũng được.”

*

Bình Luận (0)
Comment