Xuyên Thành Em Gái Của Đối Thủ Idol Nhà Mình ( Dịch Full )

Chương 232

Chương 232 -
Chương 232 -

*Chương 232

Editor và Beta: Chăm chỉ Team

"Vậy em tới làm trợ thủ cho anh."

Phòng bếp của Thịnh Hành rất lớn, vừa lớn lại rộng rãi.

Lần trước lúc cô đến, nơi này rất sạch sẽ, một chút hơi khói dầu cũng không có, bây giờ mặc dù chỗ này vẫn rất sạch sẽ như cũ, nhưng so với trước kia cô lại cảm thấy nơi này có thêm một chút hơi thở sinh hoạt.

Lục An An nói mình làm trợ thủ, thì thực sự là làm trợ thủ.

Nhưng Thịnh Hành cũng không để cô làm quá nhiều việc, chỉ để cô rửa chút rau, sau đó liền đuổi cô ra khỏi phòng bếp.

Lục An An vô cùng ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế salông.

Cô liếc nhìn người đang bận rộn trong phòng bếp, hoàn toàn không ngăn được nụ cười trên mặt.

Lục An An vừa ngồi yên liền không nhịn được nghĩ lại chuyện vừa xảy ra, khuôn mặt càng ngày càng đỏ. Cô vùi đầu vào gối ôm, tay vân vê góc gối, đột nhiên rất muốn thét chói tai.

Thịnh Hành!

Tỏ tỏ tình với cô! !

Lục An An chỉ cần vừa nghĩ tới câu nói vừa rồi của anh, cô lại nhịn không được xuân tâm nhộn nhạo, tâm trạng kích động không thôi.

A a a a a a a!

Thịnh Hành là của cô! !

Lục An An một mình ngồi trên ghế salông, bỗng dưng ở phía sau truyền đến một âm thanh quen thuộc.

"Đang làm gì vậy?"

Cơ thể Lục An An cứng đờ, quay đầu lại nhìn Thịnh Hành.

"A?"

Tóc cô lúc này có chút rối loạn, xen giữa những lọn tóc đen là lỗ tai hồng hồng.

Mắt Thịnh Hành hơi nheo nheo, nở nụ cười: "Đang làm gì vậy?"

Cô chột dạ không thôi: "Đang nghĩ về một số chuyện.”

Thịnh Hành nhíu mày: "Đang nghĩ cái gì?"

"..."

Lục An An hơi bối rối, sau khi chạm vào đáy mắt đầy ý cười của Thịnh Hành, trong nháy mắt cô thẹn quá thành giận bĩu môi.

"Thịnh Hành."

“Anh đây.”

Thịnh Hành lên tiếng, trầm thấp nở nụ cười: "Sao em lại đáng yêu như thế?"

Lục An An không lên tiếng.

Thịnh Hành đưa tay lên xoa xoa đỉnh đầu của cô, dở khóc dở cười: "Em có muốn ăn trước một chút lót bụng không?”

"Không cần."

Lục An An nhìn anh: “Anh đang làm gì vậy?”

"Nấu canh."

"Ồ."

Hai người không tiếng động nhìn nhau, một lúc sau, Thịnh Hành hỏi: "Em có muốn xem TV không?"

“Có anh không?”

“Muốn xem anh sao?”

"Vâng ạ."

Thịnh Hành bật TV lên: "Để anh tìm xem."

Thịnh Hành trở về phòng bếp, Lục An An ngồi xếp bằng ở trên ghế salông bắt đầu xem ti vi.

Với phim truyền hình mà Thịnh Hành đóng, cô có xem mãi cũng không thấy chán. Bất kể là đã xem bao nhiêu lần cô cũng có cảm giác khác nhau.

Lục An An xem phim chằm chằm không chớp mắt, chỉ cảm thấy cuộc đời thật sự rất kỳ diệu.

Mới một năm trước thôi, người này vẫn còn là ước mơ mà mình luôn tha thiết, là ánh sáng mà cô luôn truy đuổi, nhưng cô chưa bao giờ dám vọng tưởng mình sẽ có ngày được ở bên anh.

Khi đó cô chỉ muốn theo anh tới tất cả những nơi mà anh sẽ đến, tới xem tất cả concert của anh, được xem phim mà anh đóng, thỉnh thoảng tới tham ban đoàn làm phim của anh, hi vọng anh luôn luôn khỏe mạnh bình an, sự nghiệp phát triển càng ngày càng tốt.

Nhưng bây giờ, dù cô đã làm được tất cả những chuyện kia, cô vẫn như cũ muốn làm thêm nữa.

Thế nhưng... Lại có thêm một chút gì đó khác.

Lục An An thất thần suy nghĩ, mãi tới khi Thịnh Hành gọi cô mới hoàn hồn.

“Xong rồi ạ?”

"Ừm, em qua nếm thử xem."

Đôi mắt của Lục An An cong cong chạy tới: "Để em xới cơm cho anh."

"Được."

Thịnh Hành thật sự nấu ăn càng ngày càng tốt, sắc hương vị đều đầy đủ.

Lục An An cười: "Em muốn chụp ảnh."

Bữa cơm này, có thể nói là bữa cơm ăn ngon nhất, vui vẻ nhất trong suốt mấy tháng nay của Lục An An.

Ngồi ở đối diện là người mà thích, đồ ăn trước mặt cũng là do người mà mình thích nấu, hơn nữa đây còn là anh đặc biệt vì mình tự tay làm, cô sao có thể không vui được cơ chứ.

Khóe môi của cô hướng lên trên, mãi mà không thể hạ xuống.

Thịnh Hành nhìn một lát, không nhịn được cười: "Vui vẻ như vậy?"

Nụ cười trên mặt Lục An An cứng đờ, nhỏ giọng hỏi: "... Có phải là quá rõ ràng hay không?"

"Có chút."

Thịnh Hành mỉm cười: "Ăn ngon không?"

"Ăn rất ngon."

Lục An An nói: "So với trước đó anh lại có tiến bộ rồi."

"Vậy thì tốt."

Sau khi ăn cơm xong, Lục An An liền đuổi Thịnh Hành ra khỏi phòng bếp, xắn tay lên tự mình rửa bát.

Cũng không thể chỉ ăn mà không làm gì nha.

Sau khi cơm nước xong xuôi, hai người đưa mắt nhìn nhau.

Lục An An nhìn trần nhà rồi lại nhìn đèn led, đột nhiên lại cảm thấy rất chi là ngượng ngùng.

“Em có muốn đi dạo một chút hay không?"

"... Được ạ."

Hai người ra bên ngoài đi dạo một vòng.

Biệt thự ở chỗ này được xây tách biệt với nhau, biện pháp bảo vệ riêng tư vô cùng tốt, huống chi hiện tại là đêm khuya, cũng không cần lo lắng sẽ bị người nhìn thấy.

Lục An An vẫn có chút không an tâm, sau khi nhìn chung quanh một vòng lại hỏi: "Sẽ không bị chụp ảnh lại chứ?"

"Không đâu, yên tâm đi."

Gió buổi tối có chút lạnh, người đi ra ngoài tản bộ không nhiều lắm.

Sau khi đi bộ được một đoạn ngắn, Lục An An nhìn thấy cách đó không xa cũng có một đôi tình nhân đi về bên này.

Hai người kia vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ.

Cô hơi ngừng một lát, lập tức kéo quần áo lại chặt hơn.

"Không sao đâu."

Âm thanh của Thịnh Hành hơi thấp: "Sẽ không bị phát hiện đâu."

Lục An An lo sợ bất an nhìn nhìn, thật sự không bị để ý nha.

Hai người kia tay nắm tay, mười ngón liên kết, nhìn như đang dính vào nhau vậy.

Lục An An nhìn thấy thế, không hiểu sao lại có chút hâm mộ.

Thật sự quá ngọt ngào mà.

Chờ sau khi người đi tới, Lục An An nhét tay vào trong túi áo ấm áp.

Sau một lát, cô như là nghĩ tới điều gì, lại yên lặng lấy tay ra, để cho gió đêm thổi loạn.

Thịnh Hành không lên tiếng, Lục An An cũng không lên tiếng.

Cô cúi đầu nhìn khoảng cách của hai người, bĩu môi, sao mà còn có chút cảm giác không chân thật nha.

Đang suy nghĩ, tay Lục An An vốn đang rong chơi ở bên ngoài đột nhiên bị một bàn tay khác nắm chặt lại. Cô khựng lại, kinh ngạc nhìn Thịnh Hành.

Thịnh Hành cúi đầu cười cười, trước ánh nhìn chăm chú của Lục An An, chặt chẽ nắm lấy ngón tay của cô, mười ngón liên kết chặt chẽ.

"Thịnh... Thịnh Hành."

"Hả?"

Thịnh Hành ghé mắt nhìn cô: "Có thể nắm không?”

"Ừm."

Sắc mặt Lục An An ửng đỏ: "Có thể."

Cô vẫn luôn chờ anh đó.

Thịnh Hành cười cười, nhẹ giọng nói: "Ừm, vậy thì tốt, anh còn sợ em sẽ từ chối đấy."

"..."

Bình Luận (0)
Comment