Chương 233
Editor và Beta: Chăm chỉ Team
Hai người nhìn nhau giây lát, Lục An An bị anh làm cho xấu hổ lúng túng không dứt.
Khóe môi Thịnh Hành cong lên, nhưng thật ra cũng không nói gì thêm nữa.
“Mấy hôm trước chơi gì vậy? Có khó không?”
Lục An An lắc đầu: "Cũng không khó lắm, chỉ có điều khá là mệt, còn rất nhớ nhà.”
Thịnh Hành hiểu rõ: "Ừm, còn gì nữa không."
Lục An An ghé mắt nhìn anh, chớp chớp mắt nhỏ giọng nói: "Còn có, em cũng nhớ anh nữa.”
"..."
Thịnh Hành ngừng một lát, nhịn không được bật cười.
Anh duỗi tay lên nhéo nhéo mặt Lục An An, cưng chiều sủng nịch lại vô cùng dịu dàng.
Hai người đang đi dạo, chuông di động của Lục An An vang lên.
Cơ thể Lục An An cứng đờ, đây là tiếng chuông cô đặc biệt cài đặt cho Lục Diên.
Thịnh Hành nhìn biểu cảm của cô thì cũng biết là ai gọi tới.
"Nhận đi."
"... Ưm."
Lục An An nhận điện thoại.
Mặc dù lúc này Lục Diên đang ở bên Lâm Nhược Tinh nhưng cũng không gây trở ngại tới việc anh quan tâm Lục An An.
"An An, ăn cơm chưa?"
“Ăn xong lâu rồi anh.”
Lục An An đứng tại chỗ không nhúc nhích: "Anh, anh gọi điện thoại cho em làm gì?"
Lục Diên nghe thấy cô nói thế, nghẹn lời: "... Không có chuyện gì không thể gọi điện thoại cho em sao?"
"Không phải."
Lục Diên ngạo kiều hừ một tiếng: "Buổi tối ăn gì?"
"Ăn nhiều lắm."
Lục An An nói sang chuyện khác: "Bao giờ anh về?"
Lục Diên: "Ngày mai, hôm nay em không ở nhà?"
"A?"
Lục An An trong nháy mắt chột dạ.
"Đâu có đâu."
Ánh mắt của cô ta đảo loạn xạ, không dám nhìn Thịnh Hành, cũng không dám chính diện trả lời vấn đề của Lục Diên: "Em có ở nhà mà, chẳng qua em đang ra ngoài đi dạo một chút thôi.”
Nghe vậy, Lục Diên không nói gì.
Anh dặn dò thêm: "Nghỉ sớm một chút, nhớ khóa cửa trước khi ngủ, nhớ kiểm tra cẩn thận.”
“Em biết rồi."
Lục Diên dừng một chút, luôn cảm thấy hôm nay Lục An An ngoan tới kỳ cục. Nhưng lúc này anh cũng không nghĩ nhiều.
"Được rồi, không chuyện gì, anh chỉ muốn hỏi xem em có đang an toàn hay không."
"..."
Lục An An dở khóc dở cười: "Em tất nhiên là an toàn rồi.”
Cô nói: "Anh, anh yên tâm đi."
"Ừm."
Sau khi cúp điện thoại, Lục An An thầm thở phào.
Thịnh Hành nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô, khẽ cười: "Sao em lại sợ Lục Diên như thế?"
Lục An An gật đầu: "Cũng không phải sợ, chỉ là em chột dạ."
Thịnh Hành: "..."
Anh nhíu mày, cố ý đùa cô ta: "Ở bên anh em rất chột dạ?"
Lục An An nghẹn lời.
Cô không nói gì, nhìn Thịnh Hành một lát, kìm nén nói: "Không phải."
Cô nhìn Thịnh Hành: "Anh cố ý chọc em.”
Thịnh Hành cười: "Được rồi, đùa em chút thôi."
Anh liếc nhìn thời gian: "Muốn về chưa?”
Thực ra Lục An An không muốn về, nhưng nhưng lại cảm thấy lỡ như Lục Diên lại gọi điện thoại tới thì cô thật sự là không còn cách nào giấu diếm nữa.
"Về thôi."
"Được."
Thịnh Hành đích thân đưa cô về.
Lúc xuống xe, Lục An An chậm rì rì cởi đai an toàn, ngước mắt lên nhìn anh: "Thịnh Hành..."
Thịnh Hành "Ừ" một tiếng, hôn một cái lên khóe môi cô: "Sao?"
Lục An An cảm nhận được bờ môi ấm áp của anh, lắc lắc đầu: "Không có gì."
Thịnh Hành sờ sờ đầu của cô: "Anh đưa em lên nhé.”
"Không cần đâu."
Lục An An từ chối: "Nơi này rất an toàn, hơn nữa... Lỡ như anh của em đang ở nhà thì sao.”
Thịnh Hành: "..."
Ngày trước, Thịnh Hành chưa bao giờ nghĩ tới trở ngại lớn nhất lúc mình nói chuyện yêu đương vậy mà lại là anh trai của bạn gái.
Nghĩ nghĩ, anh đột nhiên cảm thấy nhất định là trước đây mình tạo nghiệp quá nhiều.
Lục An An buông đai an toàn ra, đẩy cửa đi ra ngoài.
Cô quay đầu lại, nhìn người ngồi ở trong xe: "Thịnh Hành."
Đôi mắt của cô cong cong: "Ngủ ngon, lúc đi về nhớ chú ý an toàn."
"Ừ. Ngủ ngon."
*
Thẳng đến tận khi đã về đến nhà Lục An An mới không nhịn được hét lên.
A a a a a a a! ! !
Cô trốn vào trong chăn vân vê, vừa hưng phấn lại kích động.
Nhưng cố tình lại không có cách nào chia sẻ với người khác.
Một lát sau, di động của Lục An An rung rung, là tin nhắn của Thịnh Hành.
Thịnh Hành: [ Đã về đến nhà. ]
Lục An An: [ Vâng. ]
Cô liếm liếm môi, sau khi suy nghĩ, tiếp tục gửi tin nhắn cho Thịnh Hành.
Lục An An: [ Thịnh Hành... Anh có cảm giác hay không. ]
Thịnh Hành: [ ? ]
Lục An An: [ Cảm giác giống như đang nằm mơ. ]
Sau khi gửi xong tin nhắn này, Thịnh Hành trực tiếp gọi điện thoại tới.
Tay Lục An An bối rối nhận điện thoại.
"Alo."
Giọng nói của Thịnh Hành truyền tới: "Đang nằm mơ?"
Lục An An: "..."
Cô ngửa đầu nhìn trần nhà, nhỏ giọng nói: "Không phải, chỉ là em cảm thấy như mình đang nằm mơ."
Thịnh Hành bên kia dừng một chút, thấp giọng nói: "Không đâu."
"A?"
Thịnh Hành gọi tên cô: "An An, em không nằm mơ."
Anh nói: "Anh thích em, muốn hẹn hò với em, đây không phải là mơ."
Lục An An hít sâu một hơi, vùi đầu trong chăn: "Em biết, chỉ là, em cảm thấy có chút không chân thực."
Thịnh Hành: "Vậy phải làm sao em cảm thấy đây là chân thực?"
Lục An An suy tư: "... Không cần làm gì đâu.”
Cô suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: "Vậy hiện tại chúng ta là —— "
"Làm bạn gái của anh có được không?"
Thịnh Hành đột nhiên nói: "Hình như anh đã quên mất hỏi câu quan trọng này, bây giờ anh hỏi có được không?”
Lỗ tai Lục An An nóng lên.
Cô chớp chớp mắt, cắn môi: "Không muộn."
"Được không?"
Thịnh Hành lặp lại, hỏi: "Nếu không anh tới gặp em hỏi nhé?”
"Không cần không cần."
Lục An An đè lại trái tim nhỏ đang nhảy loạn của mình, nhẹ giọng nói: "Được, em đồng ý."
Thịnh Hành nghe được âm thanh mềm mại của cô, chỉ cảm thấy cả trái tim đều mềm theo.
Trong ánh mắt của anh tràn đầy ý cười, trầm thấp đáp một tiếng: "Bây giờ có còn cảm thấy là đang nằm mơ không?"
"... Không ạ."
Hai người yên lặng một lát, Thịnh Hành nói: "Nếu không, anh qua chỗ em nhé?”
"Không cần."
Lục An An nói: "Em muốn bình tĩnh một chút."
"Hả?"
Lục An An ngượng ngùng nói: "... Ý như mặt chữ, bình tĩnh một chút."
Thịnh Hành cười nhẹ nói: “Ừ, không ngủ được thì điện thoại cho anh."
"Ừm."
Lục An An vừa muốn cúp điện thoại, Thịnh Hành đột nhiên hô lên.
Cô hơi ngừng một lát, sau khi nghe rõ ràng mới ý thức tới Thịnh Hành nói cái gì.
Anh nói —— bạn gái, chúc ngủ ngon.
Một đêm này, Lục An An phấn khởi thức đến sáng sớm hơn bốn, năm giờ mới khẳng định được chuyện này là thật sự.
Sáng ngày hôm sau, đương nhiên là ngủ nướng.
Lục An An là bị Lâm Nhược Tinh đánh thức.
Lục Diên và Lâm Nhược Tinh đã về, kết quả hai người nhấn chuông cửa nửa ngày mà không có ai ra mở.
Lâm Nhược Tinh nhìn quầng thâm mắt của cô, dở khóc dở cười: "Tối hôm qua em thức đêm à?"
“Ưm.”
Lục An An dụi dụi mắt: "Chị Nhược Tinh, mấy giờ rồi ạ.”
Lâm Nhược Tinh nhìn nhìn: “Cũng sắp tới 12 giờ rồi, anh của em đang nấu cơm, chị qua gọi em dậy.”
Cô duỗi tay, nhéo nhéo mặt Lục An An cảm khái: "Da thật là tốt mà, sờ vào quá thoải mái, bạn trai của em thật là hưởng phúc."
Trong nháy mắt, Lục An An trợn to mắt nhìn Lâm Nhược Tinh.
"A?"
Vẻ mặt của cô sợ hãi. Cô cô cô... Cứ như thế bị phát hiện rồi? !
Không phải tối hôm qua cô mới vừa ở một chỗ với Thịnh Hành sao? ! Cô rốt cuộc đã tiết lộ cái gì.
Lục An An trăm mối tơ vò, đang suy nghĩ, Lâm Nhược Tinh lại nói: "Chị đang nói bạn trai tương lai của em."
Nói xong, cô ấy lại nói: "Có điều, bạn trai tương lai của em có chút khó khăn."
"Dạ?"
Lâm Nhược Tinh kéo cô dậy, cười nói: "Coi bộ dáng kia của anh em, làm sao có khả năng không gây khó dễ cho người ta cơ chứ.”
"..."
Nói còn rất có đạo lý.
Nhưng không biết vì sao, vậy mà Lục An An lại không quá lo lắng.
Có thể là bởi vì Thịnh Hành có chút xấu xa, cho nên cô không quá lo lắng Thịnh Hành sẽ phải ăn quả đắng ở chỗ Lục Diên.
Hai người này mà đấu nhau, chắc sẽ là ... Lưỡng bại câu thương đi.
Huống chi còn có Lâm Nhược Tinh ở bên cạnh an ủi an ủi anh của cô, cô càng không lo lắng Lục Diên sẽ làm gì quá đáng.
Nghĩ nghĩ, Lục An An trong nháy mắt yên tâm.
Cô hơi đỏ mặt, ngước mắt lên liếc nhìn Lâm Nhược Tinh: "Chị Nhược Tinh."
"Hả?"
Lục An An ôm cô ấy làm nũng: "Chị nói xem, anh của em thật sự sẽ gây khó dễ cho người ta sao?”
Lâm Nhược Tinh nhướng mày, kinh ngạc nhìn cô: "Sao, bây giờ đã bắt đầu lo lắng rồi?"
Lục An An: "... Em không có."
Tròng mắt Lâm Nhược Tinh chuyển động, nhìn bộ dáng kia của cô, đột nhiên đoán được chuyện gì.
Cô ấy cười: "Chắc không đến nỗi nào."
Cô ấy nói: "Anh của em có làm chuyện gì chuyện lấy việc bảo vệ em làm điều kiện tiên quyết, nếu như em thật sự thích, khẳng định anh ấy cũng sẽ không quản được, đừng sợ."
"Ừm, chị nói cũng đúng."
Lúc Lục An An thu thập xong tâm trạng đi qua nhà đối diện, Lâm Nhược Tinh và Lục Diên đang ở trong bếp.
Cô nhìn nhìn, đột nhiên cảm thấy mình chính là một bóng đèn công suất lớn.
Vô cùng chướng mắt.