*Chương 237
Editor và Beta: Chăm chỉ Team
@Đầu tàu bát quái V: Sau khi xem xong tập này của ‘Chuyến du lịch khác’, cũng như hai tập trước, tập này tôi cũng vô cùng mong chờ, những không nói tới những chuyện khác, bây giờ tôi và mọi người đều giống nhau, đều vô cùng tò mò bản lĩnh đốn củi này của Lục An An rốt cuộc ở đâu ra, không phải cô ấy là em gái của Lục Diên sao? ! Lục Diên còn không biết đốn, vì sao thao tác của cô ấy lại có thể thuần thục như vậy? Mọi người, chúng ta cùng nhau đến thảo luận một chút nhỉ?
[ Trời ạ, hôm nay tôi cũng xem! Lục An An thật sự quá thuần thục, quả thực không giống như một người thành phố. ]
[ Mẹ của con ơi, khi còn bé tôi lớn lên ở nông thôn, khi đó tôi cũng thường xuyên phải đốn củi, thế nhưng cái kia rìu kia nhìn thật sự rất nặng đó, thân thể Lục An An nhìn thì nhỏ bé mà sức lực thật lớn nha. ]
[ Quả thực là vô đối mà, Lục An An là mở bug hả? ]
( BUG: sai lầm của công ty sản xuất game.)
[ Lục An An thật khiến cho người ta bất ngờ mà, nhưng tôi rất tò mò nhé... Điều kiện gia đình Lục Diên cũng không tệ mà nhỉ, sao cô ấy lại biết làm mấy việc nhà nông này nha? Còn biết cả cắt giấy gì đó nữa kìa. ]
[ Nói thật, đừng nói mấy người, bọn tui cũng rất tò mò. ]
[ A a a a a a Lý Băng thực sự là bị nghiền ép mà! ]
[ Lý Băng cũng quá kỹ nữ rồi, thực sự là đáng ghét không còn chỗ nào để yêu thương, có thể cắt bớt cảnh của bà già này đi có được không. ]
[ A a a a a mọi người có cảm thấy câu nói cuối cùng Lục An An nói với Lý Băng: Đã đánh cuộc thì phải chịu thua không, lúc ẻm nói mấy từ này nghe thật quá quá bá đạo mà! ]
[ Thật chờ mong tập tiếp theo mà, ô ô ô ô tôi muốn nhìn xem rốt cuộc là Lý Băng sẽ chết như thế nào! ]
[ Không ai bới sâu một chút về Lục An An sao...Vì sao cô ấy lại toàn năng như vậy, tui thật sự rất tò mò nhé. ]
Lục An An và Lục Diên đều không lên Weibo xem, nhưng cũng có thể đoán được mọi người bây giờ đang thảo luận cái gì.
Lâm Nhược Tinh liếc nhìn hai anh em, đột nhiên vươn tay ra sờ sờ đầu Lục An An, nhẹ giọng nói: "An An nhà chúng ta vất vả rồi."
Lục An An cười cười, cô ngửa đầu nhìn Lâm Nhược Tinh: "Cảm ơn chị Nhược Tinh."
Lâm Nhược Tinh nhìn chằm chằm cô: "Em có mệt không?"
"Thực ra cũng còn tốt."
Lục An An nói: “Bây giờ nhớ lại thấy cũng hơi hơi, nhưng đó cũng là chuyện mà em đã trải qua."
Lâm Nhược Tinh không nói gì, chỉ ôm cô: "Đều đã qua rồi."
"Em biết."
Lục An An nhìn Lâm Nhược Tinh: "Chị Nhược Tinh, lời này hẳn em phải nói với anh của em.”
Lâm Nhược Tinh cười cười: "Anh đã nghe chưa, Lục Diên."
Lục Diên không hé răng, một lúc sau mới đáp một tiếng: "Biết rồi."
Anh nhìn Lục An An: "Mấy lời trên mạng kia, em có muốn anh đè xuống không?”
"Không cần đâu anh."
Lục An An nói: "Sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết thôi, trên mạng không thiếu người có khả năng điều tra, nếu bị công khai thì cứ để nó công khai đi."
Lục Diên nghe thế, trong lòng chua xót.
Anh đứng dậy, ôm Lục An An: "Thực xin lỗi."
"Anh."
Lục An An hô lên: "Đừng nói nữa, em còn nói ánh sẽ tức giận đấy.”
Lục Diên bất đắc dĩ nở nụ cười: "Òi."
Lục Diên và Lâm Nhược Tinh biết đại khái cô muốn có một cái không gian riêng, cả hai đều không ở lại lâu, ngồi thêm một lúc liền đi.
Lâm Nhược Tinh nhìn người bên cạnh, vồ vồ tay của anh: "Lục Diên, yên tâm đi."
“Anh biết.”
Lục Diên hít sâu một hơi nói: "Nhưng anh vẫn khó chịu."
Nhìn thấy tư thế thuần thục của em gái, Lục Diên không nói ra được trong lòng mình rốt cuộc có cảm giác gì.
Trước đây em gái anh đã phải chịu bao nhiêu đau khổ, phải mất bao nhiêu lâu mới có thể luyện ra cái tốc độ này, mới có thể luyện thành quen tay như vậy.
Lục Diên không dám suy nghĩ sâu hơn nữa.
Anh sợ.
Lúc này Lâm Nhược Tinh cũng không biết nên an ủi anh như thế nào, chỉ có thể ở bên cạnh anh mà thôi.
Trong lòng Lục Diên, chuyện anh khiến em gái mất tích, khiến em gái phải chịu khổ, là khe sâu mà cả đời này anh cũng khó có thể bước qua.
...
Chờ sau khi Lục Diên và Lâm Nhược Tinh ròi đi, Lục An An mới click mở xem Weibo, nhìn thấy tin nhắn riêng và bình luận mà mọi người gửi tới, trong lúc nhất thời cô cũng không biết nên làm ra phản ứng gì.
Lục An An nhìn bình luận càng ngày càng nhiều, nhìn từng cái từng cái đề tài hot search, lại nhìn nghị luận của mọi người, thực ra trong lòng có chút khó chịu.
Cô cũng đau lòng.
Nhưng không phải đau lòng cho mình, mà cô đau lòng cho Lục An An trước đây.
Lúc cô cầm chiếc rìu kia lên, cái loại cảm giác quen thuộc kia là do An An ban đầu để lại, không phải là cảm giác của chính bản thân cô.
Lục An An nghĩ nghĩ, duỗi tay dụi dụi mắt.
Cô thở dài một hơi, vừa định đăng nhập vào nick nhỏ, chuông điện thoại di động lại vang lên.
Lục An An vừa cúi đầu liền thấy, là điện thoại của Thịnh Hành.
"Alo."
“Đang ở nhà sao?"
Lục An An ngẩn ra, đáp một tiếng: "Vâng."
Thịnh Hành khựng lại, thấp giọng hỏi: "Anh tới có được không?”
"A?"
Thịnh Hành nói: "Có được không?"
Lục An An lập tức phản ứng lại: "Tất nhiên là được!"
Cô nhìn thời gian: "Thế nhưng ch đã sắp 12 giờ rồi, anh không nghỉ ngơi sao?"
Thịnh Hành: "Anh qua gặp em một chút rồi lại về nghỉ ngơi."
Lục An An há miệng thở dốc, đến cuối cùng vẫn không từ chối Thịnh Hành.
“Vâng ạ.”
Sau khi cúp điện thoại, Lục An An nhanh chóng chạy về phòng nhìn vào mình.
Cô đang mặc đồ ngủ, trên mặt sạch sẽ không có chút trang điểm nào, nhưng cũng may mấy ngày nay cô nghỉ ngơi không tệ, khí sắc còn rất tốt.
Suy nghĩ một lúc, Lục An An cũng không đi thay quần áo.
Lúc Thịnh Hành đến, Lục An An ngay lập tức mở cửa.
Từ sau ngày đó, hai người đã vài ngày không gặp, Lục An An chớp chớp mắt nhìn Thịnh Hành: "Thịnh Hành, sao anh đột nhiên lại —— "
Lời còn chưa nói hết, Lục An An đột nhiên lại bị Thịnh Hành kéo tới, cô lập tức rơi vào trong lồng ngực của anh.
Cô dừng một chút, tay đặt lên bả vai anh, cuối cùng lại thả cũng.
Cô duỗi tay, vòng ra phía sau lưng Thịnh Hành, ôm anh lại.
Trong phòng yên tĩnh, ánh đèn trên đỉnh đầu không hề chói mắt, trái lại còn vô cùng ấm áp.
Lục An An ngửi được mùi hương trên người Thịnh Hành, đột nhiên cảm thấy rất an tâm.
Chút khổ sở kia giống như cũng đang dần dần biến mất.
Cô hít sâu một hơi, bị Thịnh Hành ôm đến không thở nổi.
Tay Thịnh Hành đè sau gáy cô, đầu vùi ở cổ cô, hô hấp một vào một ra, khẽ lướt qua phần da thịt lộ ra của cô, khiến cô cảm thấy có chút ngứa ngáy.
Lúc bắt đầu, Lục An An còn có thể chịu đựng, sau một lát, cô thật sự là muốn gãi quá mà, không nhịn được hô lên: "Thịnh Hành."
Thịnh Hành: "Ừm."
Hầu kết anh lăn lăn: "Làm sao vậy?"
Lục An An: "Em sắp không thở nổi nữa rồi."
Thịnh Hành ngừng một lát, giọng nói khàn khàn: "Anh xin lỗi."
Anh theo bản năng buông Lục An An ra.
Lục An An sửng sốt, vội vàng nói: "Không phải không cho anh ôm."
Cô nhìn Thịnh Hành: "Vừa rồi anh ôm chặt quá."
Thịnh Hành thu lại con ngươi.
Lục An An một lần nữa ôm anh, nhẹ giọng nói: "Như vậy thoải mái hơn.”
Tay Thịnh Hành dừng lại, đưa tay lên xoa xoa đầu của cô, nói: "Ừ."
Hai người cứ yên lặng đứng ôm nhau một lúc như vậy, đến lúc Lục An An cảm thấy hơi mỏi chân rồi, Thịnh Hành mới thả cô ra.
“Sao anh lại tới vào giờ này?”
Thịnh Hành ngước mắt nhìn cô: "Muốn gặp em."
"..."
Lục An An cười, nghe câu trả lời này khóe môi hơi nhếch lên : "Thật sao?"
"Ừm."
Thịnh Hành cũng không nói được là có nguyên nhân gì, anh chỉ là rất muốn được nhìn thấy cô.
Sau khi anh xem xong tập hôm nay, mặc dù chính anh cũng tham dự trong đó, thế nhưng Thịnh Hành lại vẫn cảm thấy... Trong lòng rất khó chịu.
Lúc cô đốn củi, anh cũng ở bên cạnh, anh biết rõ động tác của Lục An An có bao nhiêu thuần thục, thế nhưng khi đó không tiện hỏi, cũng không tiện ôm cô.
Nhưng hôm nay sau khi xem xong, Thịnh Hành không thể chờ đợi được nữa muốn ôm cô vào lòng, muốn an ủi cô một chút.
Khi nhìn thấy những bình luận trên màn hình, Thịnh Hành không nói ra được mình có cảm giác gì.
Đúng vậy, anh cũng kinh ngạc, cũng tự hỏi vì sao một cô gái bé nhỏ như thế lại có thể làm chuyện này thuần thục như vậy.
Trước đây Thịnh Hành cũng nghe được một ít phong thanh, nhưng anh chưa bao giờ truy tìm bằng chứng.
Đến giờ phút nầy, anh rất muốn chứng thực, nhf sau khi gặp được cô, anh lại không đành lòng, chỉ muốn ôm cô mà thôi.
...
Lục An An nở nụ cười, nhỏ giọng nói: "Em cũng nhớ anh.”
Thịnh Hành nhìn dáng dấp khéo léo của cô , cúi đầu hôn miệng cô: "Ừm, nhớ bao nhiêu nào?”
------------ Tác giả có lời muốn nói:
An An: Báo cáo! ! Idol lại đùa giỡn mị nữa rồi.
Tác giả: Đợi một chút, ma ma sẽ đến cứu con ngay đây! ! !
Các fans: Mau buông con gái của các chế ra! Cái đồ idol không phải người này! ! ! !