Chương 238
Editor và Beta: Chăm chỉ Team
Lục An An không nói gì, ngước mắt lên nhìn Thịnh Hành, rất chi là ngượng ngùng.
Tai cô hơi ửng hồng, há miệng thở dốc, lúng ta lúng túng nói: "Nhớ nhiều gì mà nhiều?"
Thịnh Hành trầm thấp nở nụ cười, đặt sẵn cô ta hôn một cái, giọng nói khàn khàn: "Em muốn gặp anh tới mức nào?"
"..."
Lục An An không nghĩ tới da mặt anh lại dày như thế, cô đã nói tới thế rồi mà còn tiếp tục hỏi.
Con ngươi của cô khẽ động, nhìn Thịnh Hành nói: "Anh của em đang ở ngay đối diện đó.”
Thịnh Hành: "..."
Trong nháy mắt, anh nở nụ cười.
Lục An An bị nụ cười của anh làm cho càng thêm ngượng ngùng, mặt đỏ tai hồng, không nhịn được hỏi: "Anh cười cái gì?"
Thịnh Hành nhéo nhéo khuôn mặt của cô, thấp giọng hỏi: "Có phải nếu anh lại hôn em em sẽ gọi anh trai tới hay không?"
Lục An An nghẹn lại.
Hai người không một tiếng động nhìn nhau một lát, Lục An An nói: "Cũng không đến nỗi đó."
Thịnh Hành cười, xoa xoa đầu của cô.
Yên tĩnh giây lát, Lục An An ngước mắt lên nhìn anh: "Anh còn chưa nói đâu, sao anh lại đột nhiên đến đây?”
Thịnh Hành: "Muốn gặp em."
Anh vẫn như cũ là đáp án này.
Lục An An á khẩu không trả lời được, vừa kinh ngạc lại khiếp sợ nhìn anh: "Chỉ…Chỉ vì thế?”
"Ừm."
Thịnh Hành cúi đầu, thân mật vân vê chóp mũi của cô, âm thanh trầm thấp: "Chuyện này rất quan trọng."
Cả trái tim của Lục An An kinh hoàng.
Cô thật sự cảm thấy idol nhà mình quá phạm quy rồi.
Cô biết mình không có bất luận sự lực chống cự nào với anh, lại hết lần này tới lần khác còn muốn thỉnh thoảng ghẹo mình, khiến cho cô vô lực chống đỡ.
Lục An An đỏ mặt, đôi mắt vừa lớn vừa sáng, trừng trừng nhìn Thịnh Hành.
Thịnh Hành vốn muốn làm người, nhưng bị như cô nhìn một cái nói chuyện, ý đồ định làm người kia của anh trong nháy mắt đổ nát.
Nghĩ nghĩ, Thịnh Hành không do dự chút nào không làm người nữa.
Ngay một giây hôn xuống đó, Thịnh Hành cảm thấy... Thỉnh thoảng không làm người cũng thật sự rất tốt.
... ...
Lục An An bị hôn tới chân run rẩy.
Đến sau đó, lúc cô mơ mơ màng màng muốn ngăn cản Thịnh Hành, Thịnh Hành đã thả Lục An An ra trước.
Cô sửng sốt, mơ màng mà nhìn anh.
Đáy mắt Thịnh Hành sâu thẳm, đè xong dục hỏa, hô hấp nặng hơn bình thường mấy phần, nhìn bờ môi hồng hào của cô, ép buộc mình dời tầm mắt đi, kề sát ở tai cô bên nói: "Xin lỗi, không nhịn được."
Lục An An: "… "
Khuôn mặt của cô đỏ hồng đến kỳ cục, hàm hồ đáp một tiếng: "Ừm, em, em cũng vậy."
Không nhịn được đáp lại anh.
Nghe vậy, Thịnh Hành trầm thấp mà cười ra tiếng.
"Cái gì không nhịn được?"
Lục An An: " … "
Cô trừng mắt với Thịnh Hành, Thịnh Hành mỉm cười nói, nhéo nhéo chóp mũi của cô nói: "Đừng mời gọi anh như thế."
Anh hít sâu một hơi nói: "Anh không tốt như em vẫn nghĩ đâu."
"... ..."
Lục An An khựng lại, lui về phía sau một bước.
Thịnh Hành nhìn động tác của cô, cũng không nói gì.
“Anh ngồi đây một lúc đi.”
Lục An An chớp chớp mắt nhìn Thịnh Hành: "Được không ạ?"
Thịnh Hành nặng nề đồng ý một tiếng: "Được."
Hai người ngồi xuống ghế salông, Thịnh Hành còn chủ động muốn một cốc nước lạnh.
Lục An An thấy anh uống xong, cũng không biết nghĩ tới điều gì, khuôn mặt vừa đỏ hồng vừa nóng bỏng.
Trong phòng yên tĩnh một hồi, Lục An An ngồi ở một chỗ cách Thịnh Hành không xa, cô ghé mắt nhìn người đàn ông đang gần trong gang tấc, muốn nói lại thôi.
Thịnh Hành nhìn chung quanh một vòng, trước đó khi xem ảnh cô gửi anh đã biết trang trí trong nhà không tệ, cảm giác rất thích hợp với Lục An An, nhưng anh vẫn chưa tới bao giờ. Bây giờ vừa nhìn liền phát hiện nhà của cô nhìn đáng yêu y như trong hình vậy.
Lục Diên đối với các chuyện của em gái nhà mình luôn dành cả trái tim để làm việc, chuyện này là không thể nghi ngờ.
"Thịnh Hành, anh nhìn cái gì vậy?"
Thịnh Hành hỏi một tiếng: "Phòng của em ở đâu?”
Lục An An nghe thế chỉ vào một chỗ: “Ừm, bên kia là phòng làm việc, bên kia là phòng cho khách."
Thịnh Hành nhìn, gật gật đầu: "Rất tốt."
"Đó là đương nhiên."
Lục An An hơi hơi đắc ý: "Đây đều là anh của em để người thiết kế riêng cho em đó.”
Nghe vậy, Thịnh Hành lại cảm thấy có chút chua chua: "Ừm, anh biết."
Lục An An chớp chớp mắt, nhìn biểu cảm của Thịnh Hành: "Thịnh Hành."
"Hả?"
"Anh đang ghen à?"
Thịnh Hành nghẹn họng, nhìn đáy mắt giảo hoạt của cô: "Không có."
Hai người đối diện nhìn nhau, ánh mắt Lục An An liếc lung tung: "A " một tiếng, che miệng cười nói: "Ừm, thầy Thịnh không có ghen."
"..."
Thịnh Hành nhìn như cô như thế, dở khóc dở cười: "Được rồi."
Anh đứng lên từ trên ghế sa lông, thấp giọng nói: "Anh về đây."
Anh liếc nhìn quần áo của Lục An An, nhẹ giọng nói: "Nghỉ sớm một chút."
Lục An An sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới anh tới nhìn mình một chút.
"Làm sao vậy?"
Lục An An lắc đầu: "... Anh thực sự là chỉ qua đây để gặp em thôi à?”
Thịnh Hành cười: "Ừm."
Anh duỗi tay xoa xoa đầu Lục An An, thấp giọng nói: "Buổi tối hơi lạnh, đừng thức khuya, đi ngủ sớm một chút."
"... Vâng ạ."
Lục An An muốn nói lại thôi: "Vậy anh về chú ý an toàn nha."
"Yên tâm, đến nơi sẽ gửi tin nhắn cho em.”
“Vâng ạ.”
Sau khi Thịnh Hành đi rồi, Lục An An cũng không nghĩ ra đến cùng anh tới gặp mình rốt cuộc là vì cái gì.
Chẳng lẽ thực sự là bởi vì nhớ mình thôi sao.
Lục An An xoa xoa lỗ tai đang nóng lên của mình, vẫn cảm thấy có chút khó có thể tin.
Sáng ngày thứ hai, tin nóng trên mạng càng lúc càng nhiều.
Nhưng toàn bộ đều chỉ là đoán bừa, quá khứ lúc nhỏ của Lục An An vẫn không bị ai phát hiện, chỉ có điều mọi người đối với chuyện cô có phải là em gái ruột của Lục Diên hay không tỏ vẻ rất chi là nghi ngờ.
Lục An An liếc nhìn Weibo, sau khi điểm danh bỏ phiếu cho đám người Thịnh Hành xong liền không lên xem Weibo lại nữa.
Cô cần phải chăm chỉ cho sự nghiệp nhỏ của mình.
Cả một ngày, Lục An An không rời khỏi nhà, chỉ chuyên tâm ở nhà vẽ tranh.
Lục Diên đang đàm phán phim mới, gần đây Lâm Nhược Tinh có vẻ như cũng đang bận, cho nên Lục An An một mình một người thành người rảnh rỗi không có việc gì làm.
Liên tục bận bịu mấy ngày Lục An An mới gửi cho Úc Trúc mấy bản phác thảo thiết kế mới của mình.
Úc Trúc vẫn luôn rất thích các thiết kế của cô, thiết kế của Lục An An vẫn luôn có điểm rất riêng biệt.
Hai người gọi video call, bàn bạc các mẫu thiết kế cho đầu xuân năm sau.
“Sao vậy, có được không?”
Úc Trúc sợ hãi thán phục không dứt: "Đâu chỉ là được thôi chứ!"
Cô ấy vội vàng nói: "An An, em đừng có đi đóng phim gì hết, chỉ cần trung tâm trí làm thiết kế thôi, em thiết kế thật sự rất tốt."
Nghe vậy, Lục An An cười: "Em vẫn đang làm mà.”
Cô nói: "Em cũng không đi đóng phim gì cả, chỉ ở nhà làm việc thôi.”
Úc Trúc gật đầu: "Em cứ yên tâm thiết kế đi, đúng rồi, còn việc thiết kế trang sức thì sao? Chị nghe nói mấy hôm nữa sẽ có một cuộc thi đó, nghe bảo phần thưởng còn rất lợi hại."
Lục An An tò mò: "Sao em không nghe nói nhỉ, thi đấu gì vậy ạ?"
Úc Trúc: "Chị đoán em sẽ nhận được thiệp mời, không phải trước đó em có nhận được giải thưởng sao, bởi vì em không thể nào tham gia nên chị đã chuyển sang cuộc thi khác cho em.”
“Em nhớ tới."
Lục An An nói: "Nhưng chuyện trước mắt nói cái này đã, cả ngày hôm nay em vẫn luôn thiết kế nhưng lại không cảm thấy hài lòng."
Úc Trúc: "Dạo này chỗ em hẳn là rất náo nhiệt, đi ra ngoài tìm một chút linh cảm là được rồi."
“Chị nói cũng đúng.”
*