*Chương 239
Editor và Beta: Chăm chỉ Team
Lục An An nhìn cô ấy: "Bản thiết kế phác thảo có yêu cầu sửa chữa gì chị cứ nói với em nhé, mấy ngày nay em rất rảnh.”
"Không phải còn có tập cuối cùng ghi hình gameshow sao?"
Lục An An gật đầu: "Sang tuần sau mới phải đi, em vẫn còn mấy ngày cuối tuần nữa.”
"Ok."
Sau đó cúp video call, Lục An An nhận được tin nhắn Úc Trúc gửi tới.
Là các thông tin liên quan tới giải thi đấu thiết kế cô ấy vừa nói.
Mỗi năm trên thế giới thật sự có rất nhiều giải thi đấu cho các nhà thiết kế, nhưng Lục An An sợ bản thân mình làm không tốt, hơn nữa cô cũng không muốn phơi bày mình ra cho mọi người biết.
Sau khi xem xong phần tài liệu Úc Trúc gửi tới, Lục An An trầm tư suy nghĩ, chỉnh lý lại sau đó bắt đầu đăng ký.
Cũng chỉ là báo danh mà thôi, có thể được tuyển hay không còn chưa chắ, tâm thái của cô từ trước đến giờ không tệ, cũng không vội.
Lục An An bên này thong thả, Thịnh Hành bên kia thật ra bận bịu chân không chạm đất.
Du Nguyên cũng không biết Thịnh Hành còn muốn có thời gian nói chuyện yêu đương, trước đó lúc an bài công việc sắp xếp cho anh tràn đầy lịch trình luôn, một chút xíu thời gian nhàn nhã đều không có.
Dương Dương nhìn Thịnh Hành lên xe, đáy mắt mệt mỏi.
"Anh."
"Hả?"
Dương Dương đưa cho anh bình giữ ấm, thấp giọng hỏi: "Anh có ổn không?"
Thịnh Hành gật đầu: "Không sao, tiếp theo đi đâu?"
Dương Dương nói: "Bây giờ có một bữa tiệc tối."
Thịnh Hành xoa xoa huyệt thái dương, âm thanh trầm thấp: "Đi thôi."
Dương Dương lo âu nhìn anh chằm chằm, cuối cùng vẫn là không nhiều lời.
Lúc Dương Dương cùng Thịnh Hành đến tiệc tối, thời gian đã không còn sớm.
Hôm nay buổi dạ tiệc này là sinh nhật một vị lão đại trong giới, nghệ sĩ được mời tới không ít, còn có người đứng lên biểu diễn, có thể nói là rất long trọng.
Thực ra Thịnh Hành có thể không đến, anh rất không thích mấy loại hoạt động này, nhưng trùng hợp người này lại có chút quen biết với anh, Thịnh Hành là thay người trong nhà tham gia.
Lúc Thịnh Hành đến, trên sân đã có không ít người nhìn, kinh ngạc thốt lên một tiếng.
Mọi người đều có chút ngoài ý muốn.
Nên biết rằng, Thịnh Hành rất không thích mấy loại hoạt động này.
Lý Băng nhìn vẻ mặt Hạ Uyển Nhiên, thấp giọng hỏi: "Uyển Nhiên, có phải là cậu đã biết Thịnh Hành sẽ đến từ trước hay không?”
Hạ Uyển Nhiên "Ừ" một tiếng, thấp giọng nói: "Biết."
Cũng bởi vì biết nên hôm nay cô ta mới tới đây.
Nghe vậy, mắt Lý Băng sáng rực lên, hưng phấn nói: "Trời ạ, cậu và Thịnh Hành của liên lạc ngầm với nhau sao?"
Cô ta nói: "Thịnh Hành vẫn đẹp trai y như mọi ngày nha.”
Hạ Uyển Nhiên còn chưa kịp nói chuyện, một cô gái khác đứng ở bên cạnh hỏi: "Uyển Nhiên và Thịnh Hành là bạn học hồi trung học phổ thông có đúng không?"
"Ừm."
Người kia cười cười nói: "Rất tốt, hôm nay Thịnh Hành có thể xuất hiện ở đây, tôi cũng rất bất ngờ."
Lý Băng nói: "Vậy sao."
Người kia gật đầu, nhìn Hạ Uyển Nhiên nói: "Uyển Nhiên, cô và Thịnh Hành của liên lạc ngầm với nhau sao?"
Hạ Uyển Nhiên cười cười, cũng không trả lời rõ ràng: "Tôi nghe không hiểu các người đang nói gì?"
Cô ta trừng trừng nhìn vào Thịnh Hành, cầm ly rượu đang ở một bên: "Tôi qua chỗ Thịnh Hành bên kia đi dạo."
Lý Băng không ngừng thúc giục: "Đi đi đi đi."
"Chờ tin tức tốt của cậu nha."
Hạ Uyển Nhiên lớn lên thật sự rất đẹp, dịu dàng lại đại khí, khí chất cũng rất tốt.
Dù sao cũng là thiên kim của một doanh nghiệp nào đó, từ nhỏ đã bồi dưỡng cô theo hướng người đẹp phương đông, sẽ không thể quá kém cỏi.
Bản thân cô ta cũng không chịu thua kém, biết như thế nào mới là tốt nhất cho mình.
Lúc Hạ Uyển Nhiên đi tới, Thịnh Hành đang cùng người có sinh nhật hôm nay tán gẫu.
"A Hành đến rồi."
Thịnh Hành gật đầu, nói câu mấy câu tốt lành.
Người kia cười cười, là nụ cười xuất phát từ nội tâm: "Chỉ như vậy?"
Thịnh Hành nhíu mày: "Chú Trình, còn chưa đủ sao?"
Người đàn ông được gọi là chú Trình thoải mái cười: "Đủ rồi, a Hành có thể đến đã cho chú đủ mặt mũi."
Ông đánh giá Thịnh Hành: "Cha của cháu bảo cháu qua đây?”
"Không sai biệt lắm."
Trình thúc nghe thế, cũng không tức giận.
Ông hỏi: "Cha cháu có bảo cháu đưa gì cho chú không?”
Thịnh Hành mỉm cười: "Thật ra cũng có."
Anh đưa quà tặng lên.
Chú Trình liếc nhìn, rất hài lòng.
"Nhọc lòng rồi."
Thịnh Hành nhíu mày: "Nên làm thôi ạ."
Hai người ở bên cạnh trò chuyện, cách đó không xa có người nhìn một màn này, đều cảm thấy tò mò.
Vị chú Trình cũng được
Xem như là một lão đại đầu tư trong vòng, dưới trướng có không ít công ty, chủ yếu là vì giao thiệp rộng nên có rất nhiều người đều tương đối kính trọng ông ấy.
Tính tình của ông cũng không quá tốt, rất hiếm khi có thể tán gẫu vui vẻ với một người nghệ sĩ như vậy, trên mặt tươi cười như vậy, cho nên bây giờ nhìn thấy màn này... Mọi người đều tỏ vẻ tò mò về thân phận của chú Trình và Thịnh Hành.
"Sao Thịnh Hành và ông Trình lại có quan hệ tốt như vậy nhỉ?"
“Hình như năm đó Thịnh Hành debut chính là nhờ ông Trình hay sao ấy.”
"Không thể nào?"
"Là thật đó, tôi nhớ tới khi đó có một cuộc thi đấu, ông Trình còn tới xem nữa, đoạn thời gian ban đầu ông Trình còn giới thiệu cho anh ta không ít tài nguyên, bằng không anh cho rằng một người không có bất kỳ một cái bối cảnh gì như anh ta sao có thể lăn lộn trong giới tốt như vậy?"
...
Người kia nói như vậy, mọi người cũng đều cảm thấy rất có đạo lý.
Chỉ có điều mọi người vẫn tò mò vì sao ông Trình lại giúp Thịnh Hành.
Cái lí do này —— có thể gợi ra vô số suy đoán và mơ màng.
Thịnh Hành không để ý tới ánh mắt của mọi người, sau khi nói xong với ông Trình anh liền muốn đi.
Còn chưa kịp rời đi Hạ Uyển Nhiên đã đi tới.
Cha của Hạ Uyển Nhiên từng có hợp tác với ông Trình, cô ta có thể xuất hiện ở đây cũng bình thường.
“Chú Trình.”
Ông Trình híp mắt lại nhìn cô ta, ngừng một chút nói: "Là Uyển Nhiên à?"
"Vâng."
Hạ Uyển Nhiên cười cười: "Khó được chú Trình còn nhớ Uyển Nhiên."
Trình thúc nở nụ cười: "Nhớ chứ, cháu lớn lên xinh đẹp như vậy mà, chú Trình làm sao có khả năng quên được."
Ông liếc nhìn Hạ Uyển Nhiên, lại liếc nhìn Thịnh Hành, ý tứ sâu xa cười cười.
"Hôm nay cháu tới đây một mình à?”
“Không ạ, cháu tới cùng bạn.”
Hạ Uyển Nhiên chỉ vào bên kia nói: "Các cô ấy đang ở bên kia nghỉ ngơi, cháu qua chào hỏi với chú một tiếng."
"Được được được."
Trình thúc cười cười: "Có điều cháu hẳn không có gì để nói với một lão già như chú nhỉ."
Ông nhìn về phía Thịnh Hành: "Nếu không a Hành ở đây nói chuyện với Uyển Nhiên đi, nếu như chú nhớ không lầm thì hai người các cháu hình như là bạn học nhỉ?”
Ông cũng vừa rồi nhớ tới chuyện này.
Nghe vậy, Thịnh Hành nhàn nhạt đáp một tiếng: "Không cần."
Nụ cười trên mặt Hạ Uyển Nhiên cứng đờ, hoàn toàn không nghĩ tới Thịnh Hành có thể trắng trợn từ chối mình ở trước mặt ông Trình như vậy.
Cô ta khó nén kinh ngạc nhìn vào Thịnh Hành, sắc mặt khó coi tới cực điểm.
"Thịnh Hành..."
Thịnh Hành đến cả một ánh mắt cũng không cho cô ta, liếc nhìn ông Trình: "Không chuyện gì thì cháu đi trước đây."
Ông Trình: "..."
Ông nhìn vẻ mặt của hai người, không nhịn được mỉm cười: "Ha, tên nhóc thối nhà cháu nữa.”
Ông đùa giỡn, an ủi Hạ Uyển Nhiên: "Uyển Nhiên đừng nóng giận, để chú dạy dỗ nó cho cháu.”
Hạ Uyển Nhiên lắc đầu, nhìn qua vô cùng đáng thương: "Thịnh Hành chắc là có chuyện bận rộn."
Thịnh Hành "Ừ" một tiếng, nhìn về phía ông Trình: "Cháu đi trước."
“Vội đi như thế ruột làm gì? Không phải đến chúc mừng sinh nhật chú sao?"
Thịnh Hành nở nụ cười: "Quà tặng đã đưa, cháu phải về nhà dỗ người.”
"Hả?"
Thịnh Hành nhẹ như mây gió nói: "Dỗ bạn gái."
----------- Tác giả có lời muốn nói:
Thịnh Hành: Đừng có ý nghĩ gì với tôi, tôi còn phải về dụ dỗ bạn gái nữa.
An An: Làm tốt lắm! Tặng cho anh một like.