Xuyên Thành Em Gái Của Đối Thủ Idol Nhà Mình ( Dịch Full )

Chương 240

Chương 240 -
Chương 240 -

*Chương 240

Editor và Beta: Chăm chỉ Team

Chuỗi thao tác lẳng lơ này của Thịnh Hành khiến cho chú Trình trợn mắt há hốc mồm.

Cũng giống ông, khuôn mặt Hạ Uyển Nhiên càng trắng.

Đến khi cô ta về lại chỗ của Lý Băng bên kia khuôn mặt vẫn như cũ không thể khôi phục lại như ban đầu.

Chỗ bọn họ nói chuyện tương đối hẻo lánh, lúc Thịnh Hành nói chuyện cũng không lớn tiếng cho nên những người khác cũng không nghe được anh nói gì.

Lúc này Lý Băng còn tưởng rằng bọn họ trò chuyện rất vui vẻ, kết quả rất tốt, không nhịn được hưng phấn nói: "Uyển Nhiên, sao rồi?"

Cô ta nói: "Tớ đứng đây thấy cậu qua đó lâu như vậy, mọi người cũng nhìn thấy."

Cô ta thấp giọng nói: "Trước kia tớ đã nói rồi, Thịnh Hành cũng chỉ là một nghệ sĩ mà thôi, đối với cái loại nhân vật lớn như chú Trình này nhất định là sẽ nghe lời."

Hạ Uyển Nhiên không hé răng. Lý Băng càng nói càng thấy mình nói đúng rồi, lúc cô ta còn muốn nói thêm, Hạ Uyển Nhiên đột nhiên răn dạy lên tiếng: "Thôi đi."

Giọng nói của cô ta không kiên nhẫn nói: "Cậu không cảm thấy mình rất ầm ĩ sao?"

Lý Băng sửng sốt, sắc mặt đỏ lên nhìn cô ta, không thể tin được mình vừa nghe thấy cái gì.

"... Cậu nói cái gì?"

Cô ta hít sâu một hơi nhìn Hạ Uyển Nhiên: "Uyển Nhiên, cậu bảo tớ ầm ĩ?"

Hạ Uyển Nhiên: "Không phải sao?"

Cô ta hất tay của Lý Băng ra, lạnh nhạt nói: "Tớ muốn đi qua bên kia ngồi một lúc, cậu đừng đi theo tớ.”

Lý Băng nhìn bóng lưng đi xa của cô ta, cơn tức giận cũng không đè xuống được.

Cô ta không nhịn được đạp lên ghế bên cạnh một cái, tức giận bất bình nói: "Cô cho rằng chỉ có cô là được tỏ thái độ sao?”

Người chung quanh nhìn đoạn biến động này của chị em hai người, ánh mắt liếc qua, suy đoán nhiều không đếm xuể.

...

Thịnh Hành không nói dối, mặc dù không đến nỗi phải về dỗ bạn gái, nhưng quả thực anh muốn về gặp Lục An An.

Chỉ là... Lúc gặp Lục An An ở đây còn có một chướng ngại vật.

Lục Diên nhìn người đàn ông xuất hiện ở cửa chung cư nhà mình, cười lạnh: "Cậu tới làm gì?"

Thịnh Hành: "Không phải đến tìm anh.”

Lục Diên: "..."

Anh ấy đương nhiên biết người này không phải tìm đến mình! !

Ánh mắt của anh cảnh giác nhìn Thịnh Hành: "Đến tìm em gái của tôi?"

Thịnh Hành: "Ừm."

Lục Diên: "Há, vậy nhà tôi không hoan nghênh cậu."

Thịnh Hành nhíu nhíu mày: "An An hoan nghênh là được rồi."

Ý tứ là , cũng không cần anh hoan nghênh.

Lục Diên nghẹn lời, suýt chút nữa đã bị anh làm cho tức đến thổ huyết.

Lâm Nhược Tinh ở bên cạnh buồn cười không nhịn được, cô kéo quần áo của Lục Diên, cười nói: "Hoan nghênh hoan nghênh, An An đang ở nhà mới, trước đó bọn tôi vẫn luôn nói muốn em ấy mời bạn bè tới để tăng thêm nhân khí cho nhà mình, chẳng qua là vẫn luôn không có thời gian, bây giờ tới cũng tốt."

Nói xong, cô cho Lục Diên một ánh mắt: "Thầy Thịnh là từ chỗ nào tới vậy?”

Thịnh Hành: "Hôm nay là sinh nhật chú Trình."

Nghe vậy, Lâm Nhược Tinh hiểu rõ: "Vậy lên đi."

Lục Diên: "Em —— "

Lâm Nhược Tinh liếc mắt nhìn anh: “Anh đã đồng ý với em rồi."

Lục Diên: "..."

Đến cuối cùng, Thịnh Hành và hai người cùng nhau vào thang máy.

Lâm Nhược Tinh đứng ở chính giữa, hai người đàn ông trưởng thành ấu trĩ ở hai bên, hai mắt nhìn thẳng.

Lâm Nhược Tinh quan sát hai người, không một tiếng động giật giật khóe môi.

Còn rất thú vị.

Cũng không biết đợi lát nữa An An nhìn thấy sẽ như thế nào nữa, vừa nghĩ tới đó, Lâm Nhược Tinh càng vui vẻ.

Đang cười, Lục Diên duỗi tay véo tay của cô một cái.

Lâm Nhược Tinh trong nháy mắt dừng nụ cười trên mặt, cũng không dám quá làm càn.

Lúc Lục An An thấy ba người đứng ở cửa ra vào, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.

Cô hơi liếm liếm môi, dáng vẻ giả bộ không biết Thịnh Hành: "... Thịnh Hành, sao anh lại tới đây?"

Nghe thấy xưng hô này, Lục Diên híp híp mắt đánh giá hai người.

Thịnh Hành: "Vừa khéo đi ngang qua, nghe nói em đang ở nhà mới, qua xem một chút."

Lục Diên cười lạnh: "Há, qua đây xem mà lại không mang theo quà tặng sao?"

Thịnh Hành: "Lần sau tôi sẽ bù cho An An."

Lục Diên: "Kiếm cớ thì cũng nên tìm cái nào hợp lí một chút đi.”

...

Hai người đấu võ mồm, Lâm Nhược Tinh kéo Lục An An vào nhà.

“Em đang làm gì đấy?"

Lục An An chỉ vào đồ vật cách đó không xa: “Em đang vẽ, anh em gặp Thịnh Hành như thế nào vậy ạ?”

Chuyện này cũng khiến cho người ta quá kinh sợ rồi.

Lâm Nhược Tinh cười: "Oan gia ngõ hẹp, lúc anh chị đi dạo dưới chung cư nhìn thấy cậu ấy, em nói xem có tình cờ không?”

"... Khéo thật."

Lục An An sờ sờ mũi, có chút chột dạ.

Là cô đã quên mất, trước khi Thịnh Hành tới thực ra đã gửi tin nanh cho cô, nhưng cô quên không nói cho Thịnh Hành Lục Diên cũng ở nhà.

Cũng hoàn toàn không đoán trước được vận khí của anh lại tốt như thế, có thể tình cờ gặp anh trai cô ở dưới tầng.

Vừa nghĩ tới đó, Lục An An cũng có chút muốn cười.

Cái vận may này của Thịnh Hành... Cũng thật là không còn gì để nói.

"Cười cái gì?"

"Không có gì ạ."

Lục An An nói: "Chúng ta không quản bọn họ sao?"

Lâm Nhược Tinh khoát tay: "Mặc kệ bọn họ đi, để bọn họ tự chơi với nhau, chị qua xem bản thiết kế của em nào.”

“Vâng ạ.”

Lục An An nói: "Vừa khéo em vừa có ý tưởng mới, đang muốn thảo luận với chị một chút."

“Đi đi đi."

Hai người nói xong, cùng nhau tiến vào phòng làm việc.

Lục Diên và Lâm Nhược Tinh còn ở đây, coi như là Thịnh Hành muốn làm cái gì cũng không thể.

Thậm chí... Anh còn chẳng được nhìn Lục An An nhiều hơn một chút.

Bởi vì —— Bất cứ lúc nào Lục Diên cũng nhìn chằm chằm anh.

Đến lúc này, Thịnh Hành không thể không thừa nhận, chướng ngại vật lớn nhất của anh và bạn gái, không có thứ gì khác ngoài Lục Diên.

Thịnh Hành sờ sờ chóp mũi, nhìn Lục Diên: "Lục Diên."

"Nói đi."

Thịnh Hành nhìn người trước mặt, không nhịn được cười: "Không cần phải phòng bị tôi phòng bị đến như vậy chứ?"

Vẻ mặt của Lục Diên lạnh nhạt nhìn anh: “Cậu cảm thấy có cần thiết hay không?"

Anh ấy đầu nhìn điện thoại di động, bỗng dưng ngừng một lát.

"Thịnh Hành."

Anh ấy ném điện thoại lên người Thịnh Hành, lạnh lùng nói: "Giải quyết sạch sẽ đám hoa đào nát quanh cậu rồi hẵng tới tìm em gái của tôi.”

Thịnh Hành ngẩn ra, không hiểu lắm Lục Diên nói vậy là có ý gì.

Nhưng sau khi nhìn thấy giao diện di động Lục Diên ném tới thì anh đã hiểu.

Thịnh Hành nhìn qua, mỉm cười.

“Cậu còn không biết ngại mà cười à?”

Thịnh Hành day day xương lông mày: "Tôi sẽ giải thích với An An."

"Không cần thiết."

Lục Diên nói: "An An nhà chúng tôi tự chúng tôi sẽ an ủi, không cần cậu."

Anh ấy liếc nhìn điện thoại di động, híp híp nửa mắt nói: "Còn có, không giải quyết xong đừng có tìm đến em ấy."

Thịnh Hành: "..."

Một hồi lâu sau, chuông điện thoại di động của Thịnh Hành vang lên, anh vẫn là đi trước.

Lúc Lục An An từ trong phòng đi ra ngoài, Thịnh Hành đã không còn ở nhà cô nữa rồi.

Cô nhìn chung quanh một vòng, ngây ngẩn cả người.

"Anh, Thịnh Hành đi sao anh không gọi em?"

Lục Diên: "Em đang ở trong phòng, không tiện gọi."

Lục An An: "..."

Cô nhìn vẻ mặt của Lục Diên, dậm chân: "Nào có cái gì không tiện?"

Cô trừng mắt nhìn Lục Diên, rất tức tối: "Thầy Thịnh tới đây em còn chưa nói chuyện được câu nào với anh ấy đâu.”

Lục Diên bị cô chỉ trích, trong lòng có tí tẹo khó chịu.

*

Bình Luận (0)
Comment