*"Chương 247
Editor và Beta: Khánh Linh
Mẹ Lục thầm thở phào: ""Được được, một mình con về sao?""
Lục An An chớp chớp mắt: ""Anh không có nhà ạ.""
Mẹ Lục hiểu rõ: ""Được, vậy con nhớ gửi thông tin chuyến bay cho mẹ nhé, cha mẹ đi đón con.”
“Vâng ạ.”
Sau đó Lục An An lại an ủi an ủi hai người chút lát mới cúp điện thoại.
Cô liếc nhìn điện thoại di động, gửi một tin nhắn cho Thịnh Hành, lúc này mới bò lên giường đi ngủ.
Quá khứ đã qua, mỗi người đều phải nhìn về phía trước.
Mấy ngày nay Thịnh Hành vẫn luôn ở nước ngoài.
Có một hoạt động ở bên này vừa lúc mời anh tham gia, cùng lúc đó có một quảng cáo cũng cần quay ở bên này, so ra mà nói một ngày của anh còn rất bận rộn và phong phú.
Vừa mới chụp xong một album ảnh, lúc Thịnh Hành đang ngồi bổ sung lớp trang điểm, vẻ mặt Du Nguyên hơi không tự nhiên.
Anh liếc nhìn, không quá để ý.
""Điện thoại di động của em đâu?""
""Ở chỗ Dương Dương.""
Thịnh Hành híp mắt, tùy ý để chuyên gia trang điểm bổ sung lớp trang điểm, thấp giọng hỏi: ""Mấy giờ rồi?""
Du Nguyên hơi sửng sốt, biết rõ anh là muốn hỏi thời gian trong nước.
""Trong nước đã sắp một giờ rồi.""
Thịnh Hành hỏi: “Bao giờ Dương Dương tới?""
Du Nguyên suy nghĩ, hỏi: “Em đang đợi tin nhắn của An An tin à?""
""Ừm.""
Nói xong, Thịnh Hành lại bổ sung: ""Cũng không hẳn.""
Anh nói: ""Có lẽ em ấy đã ngủ rồi, em nói vô cùng em ấy mấy câu là được.”
Du Nguyên xoa xoa huyệt thái dương, nói: ""Anh đoán... Đêm nay em ấy không muốn nói chuyện với em đâu.”
""Anh có ý gì?""
Thịnh Hành lập tức mở mắt ra.
Ánh mắt của anh sáng quắc nhìn Du Nguyên: ""Đã xảy ra chuyện gì?""
Anh liếc nhìn: ""Đưa em điện thoại di động của anh.”
Du Nguyên thật sự cũng không biết nên nói như thế nào, anh ta không đưa điện thoại di động cho Thịnh Hành ngya, thấp giọng hỏi: “Trước đây có phải anh đã từng nói với em…Trước đó sức khỏe của em gái Lục Diên không tốt lắm?""
Mí mắt Thịnh Hành giật lên, đột nhiên đứng lên: ""Em ấy xảy ra chuyện gì sao?""
""Không có.""
Du Nguyên nhìn anh: ""Em bình tĩnh một chút, hiện tại Lục An An không có bất cứ chuyện gì.""
Thịnh Hành nhìn anh ta chằm chằm: ""Anh chắc chắn chứ?""
""Vô cùng chắc chắn, anh chỉ thuận miệng nói thế mà thôi.""
Sau khi Du Nguyên thè thốt khẳng định, Thịnh Hành gật gật đầu: ""Đã nói.""
Du Nguyên: ""Tình huống cụ thể như thế nào em có biết không?""
Thịnh Hành ngẩn ra, lắc lắc đầu: ""An An chưa từng nói.""
Anh chỉ biết một chút xíu là thân thể của cô không tốt lắm, còn những chnn khác thì Lục An An chưa từng nói, Lục Diên càng sẽ không nói ra.
Quan hệ của hai người bọn họ còn chưa tới một bước kia.
Nghe vậy, Du Nguyên cũng có chút khó chịu.
Anh ta khựng lại, thấp giọng nói: ""Anh đưa em điện thoại, nhưng em phải hứa với anh, phải giữ bình tĩnh.""
Thịnh Hành có dự cảm không tốt lắm.
Nhưng lại cảm thấy hẳn sẽ không có chuyện gì to tát.
Anh ""Ừ"" một tiếng, nhận điện thoại di động từ trong tay Du Nguyên.
""Em xem Weibo đi.""
Du Nguyên kéo ghế đến một bên ngồi xuống, thở dài nói: ""Bình tĩnh, bình tĩnh.""
Cũng không biết vì sao, tay Thịnh Hành có chút run rẩy, suýt chút nữa không cầm chắc điện thoại di động.
Anh hít sâu một hơi, lúc này mới cúi đầu click mở Weibo của Du Nguyên.
Anh không chút do dự click mở thanh tìm kiếm, hoàn toàn không cần anh phải gõ chữ gì vào, vừa load xong giao diện anh đã nhìn thấy tên của Lục An An và Lục Diên ở trên hot search.
Top 1 hot searchhôm nay là # đau lòng Lục An An #.
Thịnh Hành nhìn, trong lòng đột nhiên như bị ai đó nhéo một cái rất đau.
Anh từ từ nhắm mắt, lấy dũng khí click mở.
Thứ đầu tiên xuất hiện là Weibo của Lục An An, cô chia sẻ bài viết của Lục Diên, toàn bộ nội dung bài viết của hai người đập vào mi mắt anh.
Nhìn thấy tấm hình kia, Thịnh Hành một lúc lâu vẫn không thể phục hồi lại tinh thần.
Bài viết kia, từng chữ từng chữ anh đọc hiểu, thế nhưng tổ hợp lại với nhau, Thịnh Hành đột nhiên không thể hiểu được, anh cũng không muốn hiểu.
Anh yên lặng nhìn người trong hình, cứ như là khó có thể tưởng tượng, vào lúc ấy, cô bé ấy rốt cuộc có bao nhiêu khó chịu, bao nhiêu thống khổ mới bị dằn vặt giày vò thành cái dáng vẻ kia.
Trước đó Thịnh Hành vẫn cho là, cơ thể của Lục An An không tốt chỉ là có chút yếu mà thôi, bệnh không nặng đến mức phải vào phòng cấp cứu như vậy.
Lúc trước khi nghe Du Nguyên nói anh đã biết cô không khỏe nên khi cô tham gia siêu cấp thần tượng anh mới để tâm hơn một chút.
Quan hệ của anh và Lục Diên mặc dù bình thường, nhưng sức khỏ em gái của anh ấy không tốt, lại còn là fans nhỏ của mình, Thịnh Hành thấy mình vẫn nên quan tâm hơn một chút.
Vẻn vẹn chỉ là một chút xíu.
Nếu như sớm biết, anh tuyệt đối sẽ không chỉ quan tâm một chút như vậy.
Khó trách, lần trước khi Lục An An trong gameshow té lộn mèo một cái, Lục Diên lại căng thẳng đến mức không quản việc gì mà tới làm khách mời thường xuyên cho chương trình.
Vào lúc này, tất cả mọi chuyện giống như đã có lời giải thích hợp lí.
Vì sao Lục Diên lại sốt sắng lo lắng cho Lục An An như vậy, vì sao lúc Lục Diên nhìn thấy Lục An An bị thương lại căng thẳng hơn so với bất kì ai như vậy.
Nếu chuyện này xảy ra ở một gia đình khác, nếu quan hệ của hai anh em rất tốt thì nhất định anh trai cũng sẽ căng thẳng như vậy, nhưng Thịnh Hành rõ ràng phát giác được, sự căng thẳng của Lục Diên dành cho Lục An An, giống như là một loại phản nghịch, không giống với những người khác.
Trước đây Thịnh Hành còn cảm thấy quái lạ, nhưng hiện tại... Tất cả mọi thứ đều đã có đáp án.
Anh cúi đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn vào người trong hình, nhìn nụ cười kia của cô, Thịnh Hành có chút không thở nổi.
Nhóc con đó rốt cuộc là đã trải qua những chuyện gì, đã gặp phải những sự cố gì mới có thể biến thành như bây giờ, trở nên thông suốt hoạt bát như thế.
Nội tâm của cô bé ấy rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu chuyện.
Thịnh Hành căn bản không dám nghĩ nhiều.
""Thịnh Hành?""
Du Nguyên ở bên cạnh nhìn, hô lên.
Thịnh Hành hoàn hồn, âm thanh khàn khàn đáp một tiếng: ""Bên kia sắp bắt đầu rồi?""
Du Nguyên liếc nhìn nhân viên công tác cách đó không xa: ""Ừ, săp bắt đầu chụp rồi.”
Thịnh Hành hít sâu một hơi, bàn tay nắm điện thoại di động dùng sức, gân xanh nổi lên: “Chờ em một chút, em đi toilet một chuyến.""
Du Nguyên nhìn anh đứng dậy rời đi, khó được có lúc không theo sau.
Thịnh Hành gọi điện thoại cho Lục An An, không có người nhận.
Anh dừng một chút, không gọi tiếp nữa.
Giờ đã khuya rồi, có lẽ cô đang ngủ.
Lúc trở lại hiện trường quay chụp, Thịnh Hành nhìn qua không có biến hóa quá lớn, không khác gì trước đó cho lắm.
Có điều đợi đến lúc quay chụp kết thúc, Du Nguyên biết rõ người này vẫn luôn chuyên nghiệp, anh đang cố nén.
Vừa kết thúc, Thịnh Hành liền quay đầu lại nhìn về phía anh: ""Việc còn lại giao cho anh đấy.”
Mí mắt Du Nguyên giật lên: ""Có ý gì?""
Thịnh Hành nói thẳng: ""Em về trước.""
Du Nguyên: ""...""
Anh ta có chút không thể tin được: ""Có phải em đã quên mất kịch bản trước đó anh đưa em rồi không, mai em còn phải di gặp đạo diễn đó?”
Thịnh Hành: ""Giao cho anh đấy.""
Du Nguyên: ""Lúc này mà em không tới thì có vẻ chúng ta rất không có thành ý!""
Bọn họ ngoại trừ phải quay quảng cáo nên bay ra nước ngoài thì còn có một mục tiêu lớn hơn là tới đây gặp mặt đạo diễn.
Đây là một vị diễn rất nổi tiếng, phim điện ông ấy chuẩn bị quay có một vai muốn tìm một nam nghệ sĩ Trung Quốc đóng, Thịnh Hành ở các phương diện đều phù hợp với nhân vật này, Du Nguyên cũng đã sớm nhận được tin tức, anh ta đã liên hệ với rất nhiều nguồn, cẩn thận hẹn cho ngày mai hai người gặp nhau ăn cơm nói chuyện một chút.
Nếu như Thịnh Hành thích hợp thì anh sẽ được tham gia thử vai.
Kịch bản bộ phim này rất tốt, đồng thời cũng rất được mong chờ.
Bất kể là khán giả trong nước hay là nước ngoài, ai nấy đều vô cùng chờ mong, lúc ông ấy tuyên bố muốn bắt đầu chọn diễn viên đã có rất nhiều người xông ra muốn tham gia, có rất nhiều khán giả chờ đợi bộ phim này được công chiếu.
Thịnh Hành cũng rất thích phim của vị đạo diễn này, có thể nói, nếu như anh được góp mặt trong phim của ông ấy thì đối với diễn xuất của anh, với con đường đóng phim sau này của anh tuyệt đối sẽ là một bước tiến lớn.
Vậy mà nước đã đến chân rồi, người này thế mà lại nói muốn về nước trước.
Du Nguyên nghiến răng, nhìn Thịnh Hành: ""Không được.""
Anh ta nghiêm túc nói: ""Bây giờ em về thì có tác dụng gì, chuyện kia cũng đã xảy ra rồi, bây giờ Lục An An đã bình an khỏe mạnh.""
Anh ta hỏi: “Anh không hiểu em về có ý nghĩa gì.”
Thịnh Hành ngước mắt liếc mắt nhìn anh ta: ""Không có ý nghĩa.""
Du Nguyên nghẹn lại: ""Vậy em còn —— ""
Thịnh Hành nói: ""Em chỉ muốn gặp cô ấy, nhìn thấy cô ấy thật sự khỏe mạnh đứng ở trước mặt.”
Muốn ôm cô vào lòng, muốn hôn cô một cái, muốn với cô, mọi chuyện đều đã qua.
Kể từ lúc nhìn thấy tấm ảnh kia.
Thịnh Hành đã có ý nghĩ như vậy, mười phút quay chụp vừa rồi có thể thuận lợi trôi qua như vậy đều là nhờ có tu dưỡng nhiều năm nghề nghiệp tích lũy xuống.
Nếu như không phải vậy thì anh đã sớm bỏ đi rồi.
Cuối cùng, anh cũng muốn nói cho Lục An An.
Sau này không chỉ có anh trai em bảo vệ em, còn có anh ở đây.
Nghĩ như vậy, ý nghĩ muốn trở về của Thịnh Hành càng lúc càng lớn, thậm chí anh còn không muốn chậm trễ thêm một phút giây nào nữa.
Du Nguyên bị lời nói của Thịnh Hành làm cho kinh ngạc đến ngây người, anh há miệng thở dốc, một lúc lâu sau không nói ra được nổi một câu.
“Anh cũng hiểu mà, có những chuyện không thể bỏ lỡ.”
Thịnh Hành: ""Phim điện ảnh có thể lại nói sau.""
Anh nói: ""Cũng không phải không phải phim này thì không được.”
Du Nguyên: ""Vậy cũng không cần phải về ngay bây giờ chứ.”
Nghe vậy, Thịnh Hành liền lấy điện thoại di động ra, vừa mua vé máy bay, vừa trả lời anh ta: “Cần, muộn một giờ cũng không được.""