Thực sự là xứng đáng!
Kể từ một giây Lục An An bắt đầu biểu diễn, mọi người liền biết cô sẽ là người có nhân khí cao nhất của chương trình tính tới giờ phút này, thực sự có thể so sánh với nhóm thực lực.
Thêm vào đó, lúc cô biểu diễn xong bước lên trên ghế ngồi, các học viên khác cũng đều kinh ngạc thốt lên.
"Quá trâu."
"Hoàn toàn là xứng đáng nha."
"Đúng vậy, nếu như tớ là các khán giả bên dưới, tớ cũng sẽ bình chọn cho bạn ấy, đêm nay An An đã câu mất tất cả trái tim của mọi người đi rồi!”
"Ô ô ô ô…Đợi lát nữa sau khi kết thúc, tớ muốn tìm bạn ấy chụp ảnh chung."
Mọi người xôn xao nghị luận sôi nổi, từ sau khi mc điều khiển chương trình tuyên bố xong kết quả, những người khác lục tục đi xuống đài, Lục An An từ từ đi tới vị trí center ngồi xuống.
Tất cả mọi người đều ngóng trông nán lại nhìn.
Không biết vì cái gì đám người Thường Thiến và Dụ Thư khi nhìn thấy cảnh này thì cảm thấy vô cùng thoải mái, sảng khoái toàn thân.
Thường Thiến bắt lấu tay của Nha Nha, thấp giọng nói: " "Thật là conmẹ nó thật là thoải mái mà."
Nha Nha gật đầu tán thành: "Đúng vậy."
Mọi người nhìn nhau cười cười, cái loại cảm giác thoải mái này, thoải mái đến khiến cho người ta không cách nào lĩnh hội.
Cô muốn làm chúng tôi thất bại.
Nhưng cô lại không nghĩ tới, chính cô lại bị chúng tôi đánh bại.
Vừa nghĩ tới đó, mấy người các cô lại càng cười lớn hơn.
Giờ phút này, sắc mặt của Hà Hiểu Sương trên sân khấu thực sự không tốt lắm.
Cô ta đứng lên, lúc muốn lướt qua Lục An An đi xuống dưới sân khấu, Lục An An mới ném cho cô ta một câu: “Xin lỗi nha, không để cô ngồi được tới cuối cùng rồi."
"Cô —— "
Lục An An trực tiếp đi qua cô ta, ngồi lên ghế.
So ra mà nói, nhìn Hà Hiểu Sương lại giống như một bại tướng chán nản dưới tay.
Máy quay vẫn đang quay, cô cũng không dám có nhiều động tác khác.
Lần này kể từ khi Lục An An ngồi lên ghế đi thẳng tới màn biểu diễn cuối cùng cũng không có bất luận người nào lay động được vị trí của cô.
Từ một giây khi bắt đầu ngồi lên đó, không có bất luận người nào kéo cô xuống được, không có bất luận ai có thể lay động vị trí của cô.
Nhân khí của cô, không có ai có thể so sánh.
Sau khi toàn bộ các màn biểu diễn kết thúc.
Khán giả ra về, đoàn người các cô ấy cũng đều trở về hậu trường, thay đổi quần áo chuẩn bị trở về ký túc xá.
Chỉ có điều hôm nay tất cả mọi người đều không lập tức trở về.
Chuyện quần áo của nhóm mấy người Lục An An này xảy ra vấn đề, cần phải trước tiên tìm ra lí do mới được.
Mọi người đều có chút bất an, e sợ mình bị nghi ngờ.
Đạo diễn đứng ở một bên răn dạy: "Các em thi đấu ở đây đều là thi đấu chính quy! Có phải các em đều cho rằng chỉ cần dùng một chút thủ đoạn nhỏ thì có thể đánh bại đối phương hay không? Đấy chính là nằm mơ!"
"Các em đi tới sân khấu này, thứ đầu tiên phải học, không phải là biểu diễn hay như thế nào, mà phải học biết làm người! Tôi hi vọng các em hiểu rõ đạo lý này, các em đều là người đã trưởng thành, không cần phải để người khác đến dạy dỗ từng tí một chứ."
Ông ta nhìn về phía nhân viên công tác đang đứng ở một bên: “Hôm nay tôi cũng không phải cố ý muốn hung ác mọi người, nhưng chuyện quần áo của nhóm mấy người Lục An An này nhất định sẽ không đơn giản bỏ qua như thế.”
Ông ta nhìn chung quanh một vòng: "Ai làm, tốt nhất chủ động đứng ra."
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sôi nổi nghị luận.
Thực ra đại đa số mọi người đều có quan hệ rất tốt với Lục An An, mặc dù hâm mộ cô xinh đẹp lại được hoan nghênh, nhưng thật sự sẽ không làm chuyện như vậy.
Chờ tới mấy phút sau, vẫn không có ai đứng ra.
Đạo diễn vừa định nói chuyện, Thịnh Hành và mấy vị huấn luyện viên khác đã đi tới.
Thịnh Hành nhìn một vòng: "Trước tiên để cho các em ấy đi về nghỉ ngơi đi."
Đạo diễn: "..."
Thịnh Hành nói: "Điều tra máy theo dõi, mọi người đều đã mệt mỏi, để mọi người về trước rửa mặt nghỉ ngơi đi."
Đạo diễn suy nghĩ một chút, ngược lại thấy cũng đúng.
Cuối cùng, mọi người thuận lợi được thả về nghỉ ngơi.
Bởi vì ngày hôm nay Lục An An biểu diễn quá mức đột phá, toàn bộ nhóm đều được lưu lại làm phỏng vấn.
Sau khi tất cả mọi người đều đã rời đi, Thịnh Hành liếc nhìn mấy người còn đứng tại chỗ chờ phỏng vấn.
"Đang đợi phỏng vấn?"
"Vâng."
Lục An An len lén liếc nhìn Thịnh Hành sau đó lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Thịnh Hành cảm thấy hơi buồn cười, hắng giọng: “Lục An An, ra ngoài một chút."
"... A?"
Ánh mắt của Thịnh Hành đặt ở trên người cô, ý vị không rõ.
Thường Thiến mỉm cười, cất tiếng: "An An nhanh đi đi, khẳng định là thầy Thịnh muốn hỏi chuyện cậu biến đổi vũ đạo."
"... A."
Lục An An bĩu môi, nói thật, cô có chút lo sợ bất an.
Ngày hôm nay là cô tự tiện chủ trương, thực ra ca khúc và vũ đạo của nhóm các cô toàn bộ đều là do Thịnh Hành biên tập và sắp xếp cho bọn họ.
Lần này cô sửa lại tâm huyết của anh, Lục An An không thể xác định đến cùng anh có tức giận hay không.
Cô suy nghĩ một chút, nếu như là mình bị như vậy, hình như là sẽ tức giận.
Nghĩ nghĩ, cô lại hạ mắt, âm thầm liếc nhìn bóng lưng của Thịnh Hành.
Thịnh Hành quang minh chính đại đem cô đi vào trong một gian phòng khác, quay đầu lại liếc nhìn người đứng ở cửa, anh buồn cười hỏi: "Tại sao lại không đi vào?"
"Sợ bị thầy mắng."
Thịnh Hành: "Sẽ không."
Anh trầm thấp nở nụ cười: "Vì sao tôi lại mắng em?”
Lục An An chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Em tự ý sửa lại đội hình vũ đạo."
Thịnh Hành: "..."
Anh đưa tay, ấn ấn xương lông mày, hỏi: "Những lời tôi nói trên sân khấu em không nghe thấy sao?"
"Có nghe thấy ạ."
Lục An An nói: "Đó không phải là câu khách sáo sao?”
Thịnh Hành cảm thấy mình thật bị fans nhỏ này làm cho tức chết rồi.
Anh có bao giờ nói mấy câu khách sáo cơ chứ, từ trước đến giờ anh dều nói tốt thì chính là tốt, không tốt chính là không tốt, Thịnh Hành vẫn luôn thẳng thắn nói ra ý của mình cho tất cả mọi người.
Nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp kia của Lục An An, anh ta đột nhiên nghĩ đến, Du Nguyên đã từng nói một câu với mình.
Du Nguyên vẫn luôn khen Lục An An lớn lên xinh đẹp, mặc dù Thịnh Hành cảm thấy cô cũng có phần nhìn được, nhưng cũng không đến mức độ kinh diễm người nhìn.
Trông giới giải trí người lớn lên đẹp đẽ không ít, anh cũng đã gặp rất nhiều.
Nhưng tối nay, tràng diện đó, quả thực là anh đã bị cô làm cho kinh diễm.
Nghĩ nghĩ, Thịnh Hành cong môi: "Không mắng em.”
Anh lại nói: "Thật đó."
Sau khi nhận được đáp án khẳng định, lúc này Lục An An mới theo tiến vào trong phòng.
" Cái đó…Thầy Thịnh ngươi tìm em có chuyện gì ạ?"
Thịnh Hành nhìn cô: "Quần áo là em tự mình sửa?”
"Vâng."
Thịnh Hành nở nụ cười: "Ứng biến không tệ."
"Cảm ơn thầy Thịnh."
Được idol khen, Lục An An đương nhiên rất vui vẻ.
Khóe môi của cô cong cong cười, tâm tình lộ ra rất rõ ràng.
Thực ra cô gái nhỏ lớn lên không quá cao, đôi mắt giương lên, bên trong sáng lóng lánh, trong mắt là ánh sáng mừng rỡ khi nhìn thấy người mình thích.
Thịnh Hành biết cô nhóc này là fans của mình, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy đôi mắt này của cô, dù thế nào cũng lơ đãng bị cô đả động.
Anh hơi dừng lại một chút, thu mắt lại nói: "Hiện tại em thấy thế nào? Có cảm thấy khó chịu không?"
Anh gọi người tới đây, thực ra chỉ là vì muốn làm chút phụ đạo tâm lý.
Anh sợ bởi vì một chuyện như vậy, sẽ gây ảnh hưởng tới tâm trạng của Lục An An.
"Không có nha." Lục An An lắc đầu một cái: "Vì sao em lại khó chịu?"
Cô đã đánh bại Hà Hiểu Sương rồi nha! Còn ngồi nguyên một buổi tối trên vị trí center, vì sao lại khó chịu được.
Thịnh Hành nghẹn lại, đột nhiên cũng cảm thấy mình có thể là hơi chuyện bé xé ra to.
Anh im lặng trong giây lát, nhẹ giọng nói: "Quần áo của em bị phá hỏng, không cảm thấy khó chịu sao? “
"Cái này ạ?" Lục An An suy nghĩ một chút nói: "Cũng không tính là quá khó chịu."
Cô nói: "Em sẽ không để chuyện như vậy ở trong lòng."
Loại mờ ám không ra hồn này, cô là sự thật chướng mắt.
Trước kia lúc tham gia giải thi nhà thiết kế, Lục An An còn gặp được người đạo lại tác phẩm của mình rồi cơ.
Lúc ban đầu cô cũng cảm thấy khó chịu, đến sau này… Hình như đã đi mất cảm giác.
Những chuyện này sẽ chỉ làm cho cô sau này làm việc càng thêm cẩn thận, bất luận là vào lúc nào cũng không thể xem thường, khiến cho cô càng thêm trưởng thành.
Thịnh Hành quan sát biểu cảm của cô một chút, phát hiện cô sự thật không có chút khó chịu nào.
Anh “Ừ” một tiếng, sờ sờ chóp mũi: "Được rồi, vậy em đi về trước đi."
"... Vâng, cảm ơn thầy Thịnh."
Đột nhiên, Lục An An ngẩng đầu, con mắt phát sáng lấp lánh nhìn về phía anh: “Em có thể hỏi thầy một chuyện không?"
Thịnh Hành nhíu mày: "Em nói đi."
“Đêm nay em thật sự rất lợi hại phải không?"
Cô hỏi: "Em lấy thân phận là Fans hỏi."
Thịnh Hành trầm thấp nở nụ cười, nhìn hành động này của cô: "Thật."
Anh cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trước mặt, khóe môi hơi nhếch lên, nghiêm túc cẩn thận trả lời vấn đề của cô.
"Khiến tôi rất kiêu ngạo."
Anh đưa tay ra, vỗ đầu Lục An An: “Fans nhỏ của tôi quả nhiên lợi hại."
Mãi đến tận sau khi đi ra khỏi phòng, suy nghĩ của Lục An An vẫn còn nhảy phanh phanh kinh hoàng.
Xong rồi xong rồi.
Thịnh Hành sự thật quá phạm quy.
Thế nhưng lại đi ghẹo fans! !
Cô đưa tay sờ soạng đầu của mình, luôn cảm thấy nơi đó vẫn còn dư lại hơi ấm của bàn tay anh.
Lục An An không khống chế được, khuôn mặt đỏ bừng, hưng phấn lại thẹn thùng.
Lúc cô đang tựa vào vách tường suy nghĩ, Cố Bạch đi ngang qua hô lên: "An An, em còn ở chỗ này làm cái gì đấy?"
Lục An An dùng một giây để điều chình lại biểu cảm của chính mình: "Thầy Cố, thầy cũng còn chưa đi ạ?"
Cố Bạch hoài nghi nhìn cô: "Ừm, tôi tìm thầy Thịnh có chút chuyện."
"... A."
Cô chột dạ không ngớt: "Em đi phỏng vấn đây, tạm biệt Thầy Cố."
*