*Chương 261
Editor và Beta: Khánh Linh
Trong buồng xe trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Lục An An liếc nhìn anh Tiền, anh Tiền lại liếc nhìn Lục Diên, không lên tiếng.
Lục Diên hơi nhíu mày, nhìn hai người: "Cái gì đấy?"
Anh Tiền hắng giọng một cái, thấp giọng nói: "Anh cũng không biết nữa, được bọc lại trong hộp.”
Nói xong, anh Tiền ném luôn vấn đề khó khăn này cho Lục An An.
Lục An An: "..."
Cô vừa cúi đầu liền thấy, là một chiếc hộp được bọc rất đẹp.
Cô thu mắt lại, chặn lại sự kinh ngạc và vui mừng nơi đáy mắt. Không thể để cho Lục Diên nhìn ra, bằng không cô hôm nay cũng xong đời.
Nghĩ nghĩ, Lục An An rất bình tĩnh đặt hộp quà sang bên cạnh.
Lục Diên xốc mí mắt lên, nhìn cô: "Không mở ra nhìn sao?"
Lục An An: "Không cần ạ."
Sắc mặt của cô không thay đổi, nói: “Cũng không vội."
Cô chăm chú nhìn thẳng Lục Diên, thấp giọng hỏi: "Anh, anh rất tò mò sao?”
Lục Diên cười lạnh: "Em đoán xem."
Lục An An mới không thèm đoán.
Cô cong môi cười cười, nhìn Lục Diên nói: "Anh, hôm nay anh có đi tìm chị Nhược Tinh không?”
Nghe vậy, Lục Diên nhíu mày nhìn cô: "An An."
"A?"
"Đã có ai nói với em chưa, em chẳng biết đánh lạc hướng gì cả.”
Lục An An: "..."
Cô tủi thân mắt long lanh nhìn Lục Diên, không lên tiếng.
Lục Diên liếc nhìn hộp quà nho nhỏ kia, cuối cùng lại không nói gì nữa.
Mặc dù anh không thích Thịnh Hành nhưng cũng không phải là loại người thích tìm tòi nghiên cứu bí mật em gái của mình.
Lục Diên thở ra một hơi chán nản, âm thanh nặng nề nói: "Không xem của em, cũng không hỏi em, tự em hiểu trong lòng của mình là được.”
"... Vâng."
Vẻ mặt Lục An An vô cùng ngoan ngoãn.
Lục Diên thu hồi ánh mắt, cúi đầu liếc nhìn điện thoại di động.
Lục An An nhìn động tác của anh, lén lén lút lút nhìn vào hộp quà được mình đặt bên cạnh, vô cùng nôn nóng muốn mở ra, chỉ muốn ngyay lập tức trở về nhà để được mở quà.
Loại tâm trạng có thể nhìn nhưng không thể sờ này thật sự làm cho người ta khó chịu quá đi mà.
Sau khi tới khu chung cư, hai người Lục Diên và Lục An An cùng nhau vào thang máy về nhà.
Anh Tiền còn có việc nên cũng đi theo một bên.
Sau khi đến tầng nhà, Lục An An chỉ chỉ nhà của mình: "Anh, em không tới quấy rầy anh nói chuyện với anh Tiền nữa, em về nghỉ ngơi trước nhá.”
Lục Diên lạnh nhạt nhìn cô, lại liếc nhìn chiếc hộp được cô ôm chặt chẽ trong lòng, trong lòng chua xót nói: "Đi đi, tối nay muốn ăn cái gì?"
“Cái gì cũng được ạ, em cũng không đói lắm.”
Lục Diên: "... Ừm, muốn ăn gì thì nhắn tin cho anh, anh mua thức ăn ngoài cho."
“Vâng ạ.”
Sau khi Lục Diên nhìn Lục An An vào nhà, nhà đóng, mới thu hồi ánh mắt.
Anh Tiền có chút tò mò: "Em cứ nhìn chằm chằm An An như vậy làm gì?"
Lục Diên: "Rốt cuộc anh là người đại diện của ai thế?"
“Hả?”
Lục Diên rất khó chịu nói: "Đưa hộ quà cho Thịnh Hành cái gì chứ.”
Anh Tiền: "..."
Nhìn đi, cái ham mún khống chế em gái này thật quá thật đáng sợ đi.
“Idol nhà người ta tặng quà cho fans của mình cũng không được à?"
Nghe vậy, Lục Diên ha hả hai tiếng, cười lạnh nói: "Idol nhà ai mà lại tặng quà cho fans như vậy?”
Anh Tiền vui vẻ.
Anh ta cười cười: "Nếu như em đã nhìn ra rồi thì còn hỏi gì nữa?”
Lục Diên không đáp lại.
Anh đã nhìn ra rồi, nhưng không có nghĩa là anh đồng ý.
Đương nhiên, Lục Diên cũng sẽ không làm ra chuyện quá đáng gì để ngăn cản, nhưng nếu Thịnh Hành làm ra chuyện gì quá phận thì anh vẫn sẽ ngăn lại.
Cũng không thể để mặc hai người này tự do phát triển ở trước mặt được!
Anh có chút không làm được.
Nói anh ấu trĩ cũng được, cái khác cũng không sao, anh chính là như thế đấy.
"Nhìn ra rồi thì không thể hỏi à?"
Anh Tiền nghẹn lời rồi, thuận theo anh nói: “Được được, được được, em muốn hỏi cứ hỏi thoải mái.”
Lục Diên liếc mắt nhìn anh ta, vào phòng.
Lục An An không biết Lục Diên ở bên kia đang suy nghĩ gì, sau khi đi vào trong nhà cô vui vẻ bóc quà mà Thịnh Hành đưa.
Sau khi mở ra, Lục An An phát hiện... Vậy mà lại là một cái vòng tay lần trước cô muốn mua nhưng không mua được.
Lần trước lúc Lục An An và Thịnh Hành ở bên nhau, cô có thuận miệng nhắc đến chiếc vòng tay này, đây là hàng limited.
Lục An An không đặt trước cho nên không mua được.
Cô không nghĩ tới Thịnh Hành sẽ nhớ chuyện này, hơn nữa còn mua tặng cô.
Lục An An suy nghĩ một lúc, lấy vòng tay ra đeo vào.
Thiết kế của chiếc vòng vô cùng trẻ trung, rất với với các cô gái trẻ, tạo hình giống mấy chiếc vòng trong phim hoạt hình nhưng lại có khí rất đặc biệt.
Gần đây Lục An An cũng có xem không ít tranh sách về trang sức thiết kế, cô thật sự thích chiếc vòng này, cảm thấy chiếc vòng này được thiết kế rất có cảm giác liên kết, còn giúp cho cổ tay trở nên nhỏ nhắn xinh đẹp hơn.
Suy nghĩ một hồi, cô chụp lại một bức ảnh mình đeo vòng tay gửi cho Thịnh Hành.
Lục An An: [ Cảm ơn anh. ]
Thịnh Hành bên kia hẳn là đang thong thả, lập tức gửi tin nhắn lại cho cô: [ Thích không? ]
Lục An An: [ Thích lắm ạ, nhưng mà trước đó em thấy có thông báo là trong nước đều đã bán hết hàng rồi, anh mua ở đâu vậy? ]
Thịnh Hành: [ Mua ở nước ngoài. ]
Lục An An: [ Ở nước ngoài không bị hết hàng ạ? ]
Thịnh Hành: [ Nhờ bạn bè mua hộ. ]
Lục An An: [ ?? ? ]
Thịnh Hành: [ Lần sau gặp sẽ nói với em, mấy ngày nay anh cần ở nơi khác không thể trở về, em ở nhà nghỉ ngơi tốt đi. ]
Lục An An: [ Vâng, em biết rồi. ]
Sau khi nói chuyện với Thịnh Hành xong, Lục An An nhìn chiếc vòng tay trên cổ tay trái, càng nhìn càng thích.
Cô thật sự rất thích, cũng không nói được nguyên nhân tại sao lại thích như vậy, nói tóm lại... Trong lòng cô vô cùng vui vẻ.
Cô nhìn chằm chằm vào chiếc vòng, không nhịn được dùng điện thoại chụp thêm vài tấm.
Nghĩ nghĩ, Lục An An vẫn đăng lên Weibo.
Dù sao thì cũng không ai biết đây là quà Thịnh Hành tặng, dù cô có khoe khoang một chút chắc cũng không sao đâu nhỉ?
Lục An An cũng không biết nên hình dung tâm trạng của mình giờ phút này như thế nào, chỉ là bây giờ cô muốn công bố cho toàn bộ thế giới.
Mị có một chiếc vòng tay nè!
Siêu xinh đẹp, mị vô cùng thích.
Là thích người tặng.
Đương nhiên, câu cuối không viết ra được, cô rối rắm ấn ấn gõ gõ chữ, suy nghĩ một hồi mới đăng lên.
*