Chương 260
Editor và Beta: Khánh Linh
Lục Diên há miệng thở dốc, xoa xoa đỉnh đầu của cô nói: "Không có."
Nhân viên công tác nhìn hai anh em tương tác qua lại, vẻ mặt hoàn toàn mộng bức.
(mộng bức : kinh ngạc, chấn động, đứng hình, chết lặng, bốc khói lời, ngẩn tò te,cạn lời, chết đứng or chết lặng )
“Có ý gì thế ạ?”
Lục Diên nhìn máy quay phim, chua xót nở nụ cười: “Khi còn nhỏ tôi đã chăm sóc An An không tốt."
Anh nói: "Đã phạm phải sai lầm rất lớn, cho nên bây giờ rất muốn bù đắp lại."
Nhân viên công tác hơi sửng sốt, lúc muốn hỏi tiếp, trong tai nghe lại truyền đến âm thanh của đạo diễn: "Mau chuyển đề tài đi, đừng hỏi cái này nữa.”
Mặc dù nhân viên công tác kia không hiểu nhưng cũng là một người cơ trí.
Cô ấy ngừng lại, vội vàng nói: "Mấy ngày ở đây điện thoại đều không có tín hiệu, An An và thầy Lục có thấy không quen hay không?"
Lục An An lắc đầu: "Vẫn tốt ạ."
Lục Diên: "Rất tốt, thỉnh thoảng cũng cần sinh hoạt như vậy."
...
Đến đoạn cuối Lục An An lại bị đuổi ra ngoài trước.
Lục Diên nhìn các chuyên viên quay phim cách đó không xa: "Đem ống quay nhắm ngay tôi đi."
Các chuyên viên quay phim: "A?"
Lục Diên nói: "Tôi có mấy câu muốn nói, giữ lại chiếu ra ở tập cuối cùng."
Các chuyên viên quay phim hơi sửng sốt, hiểu rõ nói: "Được."
Lục Diên nếu muốn độc thoại thì sẽ không có ai từ chối.
Một màn độc thoại này của anh, nhất định sẽ rất có sức hấp dẫn, cũng có thể làm tuyên truyền cho tập cuối cùng.
Chỉ là sau khi Lục Diên độc thoại xong, mấy nhân viên của đoàn ở bên cạnh đều khóc.
Bọn họ nghĩ, không cần thiết.
Không cần dùng màn độc thoại này của Lục Diên để hấp dẫn khán giả, bọn họ luyến tiếc.
Kể cả các nhân viên công tác cũng có chút không nỡ lòng bỏ.
Sáng sớm hôm sau lúc mọi người cùng nhau đi về, Lục An An rõ ràng cảm giác được ánh mắt của mấy nhân viên xung quanh khi nhìn mình có gì đó khang khác.
Nhưng muốn nói không đúng ở chỗ nào thì trong lúc nhất thời cô lại không nói ra được.
Cô liếc nhìn Lục Diên: "Tối hôm qua sau khi em đi có phải là anh đã nói cái gì hay không?"
Lục Diên buồn cười nhìn cô: "Nói gì chứ?"
Lục An An: "Em không biết nên mới hỏi anh mà.”
Lục Diên lại cười không nói: "Không nói gì hết."
Anh sờ sờ đầu Lục An An, thấp giọng hỏi: "An An, bây giờ em có còn nhớ tới nơi đó không?”
Lục An An ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Lục Diên: "Anh, sao anh lại đột nhiên hỏi như vậy?"
Lục Diên lắc đầu: "Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn hỏi một chút thôi."
Lục An An cười cười: "Thỉnh thoảng cũng có."
Cô nói: "Nhưng những chuyện trải qua không hoàn toàn là thống khổ, cũng có những lúc khá tốt.”
Cô nhìn Lục Diên: "Anh, em đã thoát khỏi quá khứ rồi, em hi vọng anh cũng giống vậy, có được không anh?”
Lục Diên đáp một tiếng: "Được."
Hai người ở bên cạnh nói chuyện, Trần Nhuyễn nghe thấy một chút nhưng cô không nhiều lời.
Cô ấy éo tay của Hoắc Chính, trút tâm tình của mình ra.
Cô ấy thể nào nói ra, nhưng cứ kìm nén trong lòng lại thấy rất khó chịu.
Hoắc Chính: "Làm sao vậy?"
"Không có gì."
Trần Nhuyễn nói: "Sau khi về chúng ta quyên góp một khoản tiền đi."
Hoắc Chính hơi sửng sốt, hỏi cô: “Ừ, em muốn quyên thì quyên."
"Vâng."
Mọi người đi một đường không nói gì.
Khi đến có rất nhiều oán giận, nhưng lúc phải đi lại có chút không nỡ bỏ.
Mọi người đều là người có trái tim, có cảm tình.
Sau khi đến sân bay, nơi này có khả năng bọn họ sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Điện thoại của đám người Lục An An bây giờ cũng đã có tín hiệu.
Cô liếc nhìn, mấy ngày nay Thịnh Hành đã gửi tới không ít tin nhắn cho cô, nhưng nội dung đều rất bình thường, hầu như đều là báo cáo với cô hành trình tiếp theo của mình hoặc dặn cô an toàn.
Lục An An nhìn, không một tiếng động cười cười.
Cô mím môi, gửi lại một tin nhắn cho Thịnh Hành.
Lục An An: [ Thầy Thịnh, em đã về rồi. ]
...
Lục An An không ở, Thịnh Hành bị Du Nguyên mang đi gặp không ít người.
Bộ phim lần trước ở nước ngoài kia vẫn chưa xác định ai sẽ diễn vai nào, Thịnh Hành vẫn còn cơ hội, trong bữa cơm lần trước, đạo diễn đều không quá hài lòng với những người tới tham dự, cũng vì vậy nên Thịnh Hành lại tự mình đi tranh thủ một cơ hội gặp mặt thứ hai.
Anh có chút bị tình yêu lấp não, nhưng cũng không phải là người não toàn dùng chỉ để vào chuyện yêu đương.
Cũng không thể nói là tình yêu lấp não, anh vẫn biết rõ vào lúc nào thì chuyện gì mới là quan trọng nhất.
Mấy ngày Lục An An không ở bên, trên cơ bản Thịnh Hành đều bận rộn ở bên ngoài.
Cũng giống như mọi người, anh cần vì hành vi bốc đồng lần đó trả nợ.
Du Nguyên nhìn người bên cạnh, nói thầm: "Em chính là tự tìm thêm nợ, nếu như hôm đó em không đột nhiên chạy về, thì làm sao có thể thảm như bây giờ?"
Thịnh Hành nở nụ cười: "Em không hối hận."
Là thật sự không hối hận.
Du Nguyên nghẹn lại.
Anh nhéo nhéo xương lông mày, nói: "Em không sợ bị fans nói mình là người bị tình yêu lấp não à?”
Nghe vậy, Thịnh Hành nhíu mày cười cười: "Không sợ."
Anh nói: "Cũng kpp nếu không có cơ hội này thì em không thể bước tiếp được.”
Ở điểm này, Thịnh Hành thật sự rất có tự tin.
Du Nguyên không còn gì để nói.
Anh liếc nhìn thời gian: "Mấy người Lục An An hôm nay về nhỉ."
"Ừm, chắc là buổi tối sẽ về tới nơi.”
Vừa dứt lời, Thịnh Hành liền nhận được tin nhắn của Lục An An.
Anh vừa cúi đầu liền thấy, cười cười trả lời: [ Ừ, thầy Thịnh chờ em về. ]
Du Nguyên nhìn vẻ mặt này của anh liền biết đã xảy ra chuyện gì.
Anh ta lắc lắc đầu nhưng cũng không nhiều lời cái gì.
Khi đám người Lục An An đến sân bay thì gặp được rất nhiều fans tới đón máy bay.
Mọi người đều biết hôm nay bọn họ sẽ về cho nên đã sớm chờ ở chỗ này.
Lúc từ sân bay đi ra ngoài, anh Tiền tới đón hai người.
Nhìn hai người bình an trở về, anh Tiền thầm thở phào: "Ôi, rốt cục đã về rồi."
Anh ta hỏi: "Cảm giác thế nào?"
Lục Diên: "Cũng được."
Lục An An: "Cũng không tệ lắm."
Anh Tiền nhíu mày: "Nhưng mà anh nghe nói, chỗ các em ghi hình là chỗ chim không thèm ị, thật sự được sao?"
Lục An An nghiêm túc nói: "Thật sự rất tốt ạ, địa phương chim không thèm ị mà anh vừa nói rất tốt.”
Anh Tiền: "..."
Lục Diên trầm thấp nở nụ cười: "Là thật không tệ."
Anh nhìn về phía anh Tiền: "Chuyện em bảo lanh làm lần trước thế nào rồi?"
Anh Tiền: "Em nói về quỹ quyên góp ấy hả?”
"Ừm."
Anh Tiền nhìn hai người: "Thật ra chuyện này cũng không có vấn đề gì, em vừa có tiền lại có bối cảnh, nhưng em chắc chắn chỉ tài trợ cho bé gái thôi à?”
Lục Diên: "Ừm."
Anh không có chút do dự nào nói: "Tạm thời bây giờ chỉ tài trợ bé gái thôi.”
Anh Tiền: "Các fans sẽ nói em ích kỷ đấy."
"Vậy thì có sao."
Lục Diên nói: "Anh chuẩn bị xong chưa?”
“Đang xử lý." Anh Tiền nói: “Không tới một tháng nữa là xong, nhưng anh phải nói trước, lập quỹ không đơn giản như các em tưởng tượng đâu, tiền vào quỹ,…. Không phải chỉ một triệu hai triệu là đủ."
Một quỹ hội muốn duy trì, một năm đưa vào mấy chục triệu cũng không đủ.
Anh Tiền cũng không biết nên nói thế nào, Lục Diên nguyện ý làm những chuyện này, anh là người đại diện đương nhiên ủng hộ.
Nhưng để thành lập một quỹ hội không phải chuyện nhỏ, con số cần cung cấp cũng không hề nhỏ.
Lục Diên gật đầu: "Em biết."
Anh nhìn anh Tiền: "Cho nên cần làm phiền tới anh Tiền rồi.”
“Sao?”
“Anh em nhận thêm nhiều công việc hơn."
Anh Tiền: "... ..."
Lục An An ở bên cạnh cười: "Còn có em nữa, em cũng nhận thêm việc.”
Anh Tiền nhìn hai anh em nhà này nói vậy, vô cùng bất đắc dĩ hỏi: "Nghiêm túc à?"
Hai người liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời nói: "Thật."
Mặc dù rất khó, nhưng thật sự rất muốn thử một chút.
Dùng hết sức mọn của mình, có thể làm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu.
Anh Tiền buông tay: "Vậy được rồi, chỉ cần các em thấy được là được.”
“Chỗ đầu tiên em định chỗ nào? Anh đi kéo tài trợ cho các em."
"Đến lúc đó lại nói đi."
“Được rồi.”
Anh Tiền nhìn hai người: "Tại sao anh có cảm giác, hai anh em các em sau khi tham gia chương trình này hình như cảm tình càng ngày càng tốt nhỉ?"
Lục An An: "Cảm tình của bọn em vẫn luôn rất tốt."
Anh Tiền nghẹn họng.
Anh ta dừng một chút, nhìn Lục An An nói: "A, đúng rồi An An."
"Sao ạ?"
"Thịnh Hành bảo anh mang một thứ tới cho em.”
Lục An An còn chưa nói gì Lục Diên đã nheo mắt nói: “Cái gì thế?”
Lục An An: "..."