Lục An An bôi thuốc cho Nhị Nha, đứa nhỏ này dù đau cũng không khóc không ầm ĩ.
Sau khi bôi xong, cô
vừa mới muốn ôm Nhị Nha lên, đột nhiên Nhị Nha hai mắt đẫm lệ nhìn cô, hỏi: “Chị An AN.”
“Sao?”
“Em thật sự rất bẩn sao?"
"A?"
Lục An An và nhân viên y tế ở bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, kinh ngạc không thôi: "Em có ý gì?"
Cô vội vã ngồi xổm ở trước mặt Nhị Nha, nhẹ giọng hỏi: "Cái gì mà rất bẩn?”
Nhị Nha lau nước mắt, vừa khóc vừa nói: "Cô Băng Băng nói em rất bẩn, không được phép đụng vào cô ấy.”
Cô bé nức nở nói, người nghe cũng muốn khóc theo.
Lục An An nghe thấy thế, thật sự muốn đánh người.
Cô đè nén lại lửa giận của mình, thấp giọng hỏi: "Cô Băng Băng đã nói thế sao?”
“Vâng, cô ấy còn đẩy em ra nữa.”
Nhị Nha nói: "Em chỉ thích cô Băng Băng thôi, em không có ý gì cả.”
Lục An An nghe thế thì cũng không biết lúc này mình đang cảm thấy khó chịu hay là tức giận.
Thực ra cô biết rõ mấy người Lý Băng đều không thích đám nhóc ở đây, sở dĩ bằng lòng dạy dỗ bọn nhỏ cũng chỉ bởi vì cần làm trò trước mặt máy quay phim mà thôi, cần phải thể hiện mình thật tốt, xây dựng một hình tượng đẹp, thế nhưng cô không nghĩ tới, sau khi tan lớp Lý Băng lại có thể làm thế với đám nhóc.
Mí mắt cô khẽ rung động, cắn răng nghiến lợi nói: "Lẽ nào cô ta thật sự không sợ sao?”
Nhân viên công bên cạnh không lên tiếng.
Lục An An ngước mắt lên nhìn chuyên viên quay phim đang một bên: "Có phải là tập này của các anh sẽ chỉ cắt nối biên tập đoạn quay phim trong lớp học thôi hay không?”
"Không đâu."
Chuyên viên quay phim nói: "Tập này sẽ cắt nối biên tập thành một tập tình cảm thầy trò."
Thế nhưng đoan phim kia của Lý Băng sẽ không được đưa vào, dù sao cũng sẽ gây ảnh hưởng không tốt.
Lục An An an ủi Nhị Nha một chút sau khi dỗ được người mới đem bé về.
Anh chàng quay phim đi theo cô không nhịn được nói: "An An, em bình tĩnh một chút đi, tuyệt đối đừng kích động."
Nghe vậy, Lục An An buồn cười hỏi: "Em nhìn qua là người rất kích động sao?"
Anh chàng quay phim: “…Cái này, không giống lắm.”
Chủ yếu là vì cô khi ghi hình cho tiết mục thường làm việc theo ý nguyện của mình, các chuyên viên quay phim cũng không thể khẳng định.
Lục An An mỉm cười nói: "Kể cả em có kích động cũng sẽ không kích động ở trước mặt mọi người đâu."
Anh chàng quay phim yên lặng nhìn cô, thầm thở phào: "Vậy thì tốt, cũng chỉ còn một buổi tối nữa thôi, em nhịn một chút là qua rồi."
"Ừm."
Lục An An sẽ không tức giận ở ngay trước mặt đám trẻ, sau khi dỗ được Nhị Nha xong lại dắt cô bé về lớp đi học.
Lục An An đứng ở cửa ra vào xem một lúc lâu, đợi đến lúc nhìn thấy cô bé đã khôi phục như thường mới yên lòng rời đi.
*
Ngày cuối cùng, thời gian vẫn như cũ trôi qua rất nhanh.
Đến lúc tan học giữa trưa, những đứa bé này đều biết bọn họ hôm nay phải đi rồi, có mấy nhóc đi lên ôm ôm mấy người Lục An An, bé nào bé nấy đều lưu luyến không rời.
Buổi tối, đạo diễn để mọi người cùng nhau ăn cơm với các thôn dân, mọi người cùng nhau tụ tập ở ngoài thôn.
Lần ăn lớn này là do trưởng thôn tổ chức.
Ông ấy nói rất cảm ơn bọn họ đã tới, cám ơn bọn họ đã cố gắng, giúp cho nơi này có thể có một trường tiểu học chính thức.
Ở nơi này của bọn họ trước đó còn không có nổi một nơi để được gọi là lớp học, cả thôn chỉ có duy nhất một căn phòng lớn, bên trong ngoại trừ bàn học ra thi cũng chẳng có một cái gì khác.
Bọn nhỏ ở nơi này đến cả ăn cơm cũng ăn ở trên bàn học, ở đây không có căng tin, chớ nói chi là có chỗ để chơi đùa ầm ĩ, chỗ này của bọn họ không có hoạt động này.
Trường tiểu học hi vọng được thành lập, vậy đám nhóc sẽ có thể được chia lớp học tập, cũng có thể có thêm những đứa trẻ thích học.
Điều đáng tiếc duy nhất là, chỗ này của bọn họ không có mấy người là giáo viên, ngoại trừ trưởng thôn ra thì cũng chỉ có một người sau khi tốt nghiệp xong tới nơi này, là một thầy giáo đã ở chỗ này sinh hoạt được gần mười năm.
Kể từ sau khi tới đây anh ấy cũng không rời đi nữa.
Cũng may mà có anh ấy nên đám nhóc ở đây mới được dạy dỗ một chút.
Lục An An nhìn từng khuôn mặt tươi cười cách đó không xa, có chút luyến tiếc.
Trần Nhuyễn đứng ở bên cạnh cô, cảm khái một tiếng: "Rõ ràng mới ba ngày, nhưng nghĩ đến sáng ngày mai phải đi, chị lại cảm thấy rất luyến tiếc."
“Em cũng vậy.”
Lục An An nở nụ cười, nói: "Cũng không biết sau này còn có cơ hội gặp mặt lại hay không."
Trần Nhuyễn an ủi cô: “Sẽ có thôi.”
Cô ấy nói thầm: "Thực ra buổi tối ngày đầu tiên chị thật sự ở không quen, nhưng bây giờ đã cảm thấy quen thuộc hơn nhiều rồi.”
Hai người ở bên cạnh trò chuyện, lúc ngẩng đầu Lục An An theo bản năng nhìn về Lục Diên cách đó không xa.
Lục Diên đang cúi đầu nhìn đám trẻ con xung quanh, sau ba ngày này, chỉ cần là người tới ghi hình cho tiết mục ai nấy đều có thể nhìn ra Lục Diên rất thích trẻ con.
Là cái loại vô cùng vô cùng yêu thích.
Buổi tối, sau khi ăn cơm xong mọi người đi ra bỏ phiếu, hoàn toàn không có bất kỳ ngoài ý muốn nào, nhóm của Lục An An và Lục Diên đã trở thành quán quân.
Ba ngày nay bọn họ đều đi sớm về trễ đưa đón mấy đứa nhóc cách xa tới trường, mặc dù trước đây bọn nhóc đều tự mình đi bộ tới hoặc để ông bà đưa tới, nên chuyện hai người làm cũng không tính là đã làm ra cống hiến quá lớn, nhưng chuyện bọn họ làm vẫn khiến cho người ta cảm thấy khâm phục.
Cả ba ngày hôm nào Lục Diên cũng dậy từ lúc bốn giờ, Lục An An dậy muộn hơn một chút, lúc cô dậy là khoảng năm rưỡi.
Những chuyện hai anh em làm, những người khác không biết nhưng mấy chuyên viên quay phim và đám nhóc đều vô cùng rõ ràng.
Hơn nữa bắt đầu từ ngày đầu tiên đến đây Lục Diên và Lục An An đã không hề tỏ vẻ ghét bỏ bọn nhóc.
Bất kể là hành vi, cử chỉ hay ánh mắt đều là yêu thích và đau lòng.
Mấy đứa bé ở mặt này đều vô cùng mẫn cảm.
Lục An An không cảm thấy có bao nhiêu tự hào, nhưng cô thấy rất vui vẻ.
Sau này nếu như còn có loại tiết mục này, cô cũng rất muốn tham gia tiếp.
Cô quay đầu nhìn Lục Diên: "Anh."
Lục Diên "Ừ" một tiếng, cúi đầu nhìn cô: "An An, lát nữa còn có phỏng vấn."
"Em biết."
Lục An An nói: "Chúng ta sẽ phỏng vấn cùng nhau sao?”
Lục Diên gật đầu: "Ừ, sẽ phỏng vấn cùng nhau, em muốn phỏng vấn riêng sao?”
“Đâu có đâu.”
Lục An An dở khóc dở cười nói: "Cùng nhau phỏng vấn rất tốt, tiết kiệm thời gian."
"Ừm.”
Sau khi ăn cơm và bỏ phiếu xong xuôi, mọi người lục tục về nhà.
Nhân viên công tác cũng làm một lần phỏng vấn cuối cùng với mọi người, lần này không phải là phỏng vấn riêng mà là phỏng vấn theo đôi, cũng nhân tiện làm một chút tổng kết chương trình.
Mỗi một nhóm có một góc phỏng vấn riêng, Lục An An và Lục Diên được dắt tới một chỗ đứng dựa lưng có mái hiên.
Nhân viên công tác nhìn hai người, cười cười nói: "Hai vị điều chỉnh một chút vị trí nhé, bên đó hơi khuất sáng."
Lục Diên và Lục An An di chuyển theo yêu cầu, sau khi điều chỉnh xong thì phỏng vấn cũng chính thức bắt đầu.
Nhân viên công tác nhìn hai người: "An An và thầy Lục ở chỗ này ba ngày có cảm giác gì ạ?”
Lục Diên liếc nhìn Lục An An: "Em nói trước đi.”
Lục An An cười: "Tôi thấy rất tốt, không khí nơi này rất trong lành, tâm trạng cũng rất thả lỏng."
Nhân viên công tác: "... Còn gì không ạ?"
Lục An An: "Còn càn gì nữa sao?”
Nhân viên công tác cười: "Mọi người đều thấy hai người rất thích mấy đứa bé ở chỗ này, từ nhỏ thầy Lục đã thích chăm sóc trẻ con sao?”
Lục Diên thoáng ngừng một lát: "Không phải."
Anh nói: "Tôi chăm sóc không tốt."
"A?"
Nhân viên công tác không phải là người lần trước, người này không biết chuyện kia.
"Khi còn bé anh không chăm sóc An An sao?"
Lục Diên "Ừ" một tiếng, vừa định nói thì Lục An An đã chen lời vào: “Có chăm.”
Lục An An nhìn máy quay phim, cười khanh khách nói: "Anh của tôi khi còn bé chăm sóc tôi rất tốt, trước năm bốn, năm tuổi đều vô cùng tốt."
Cô quay đầu nhìn Lục Diên, nhẹ giọng nói: "Anh, em vẫn còn nhớ rõ đó.”