*Đến lúc này, Lục An An phát hiện ra mình đã có thể nhẹ như mây gió nói ra chuyện kia rồi.
Sau khi nói xong, bên trong gian phòng yên tĩnh rất lâu.
Trần Nhuyễn nửa ngày không hé răng, qua một hồi lâu cô ấy mới duỗi tay ôm ôm Lục An An: "Bây giờ ổn rồi."
Lục An An vỗ vỗ bả vai cô ấy, cười nói: "Đúng vậy. Bây giờ rất tốt."
Cô nhìn Trần Nhuyễn: "Chị Trần Nhuyễn, bây giờ em không buồn chút nào.”
Trần Nhuyễn nhìn cô: "Chuyện này, có phải là không có ai biết hay không?"
Lục An An suy nghĩ một chút: "Chắc là cũng sẽ biết thôi, bây giờ ở đây không có máy quay phim, nói cho chị cũng chuyện sao.”
Cô nói: "Em nói với chị không phải vì muốn chị đồng tình với em, chỉ là…”
Cô suy nghĩ một chút, tìm lời giải thích: "Chỉ là em hi vọng chị Trần Nhuyễn cũng có thể dành cho bọn nhỏ ở nơi này nhiều tình yêu hơn một chút, thực ra bọn nhỏ đều rất đáng yêu."
Trần Nhuyễn gật gật đầu: "Ừ, chị biết rồi."
Hai người nói chuyện xong thì có chút buồn ngủ.
Không bao lâu sao liền ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, khi Lục An An tỉnh dậy, Lục Diên đã đón một đứa bé đến trường.
Lục An An khiếp sợ không thôi.
Cô nhìn Lục Diên: "Anh dậy mấy giờ thế?"
Lục Diên: "Bốn giờ."
Lục An An: "..."
Lục Diên nói: "Đứa bé kia nhà rất xa, lúc anh qua bé đã dậy rồi.”
Nghe vậy, Lục An An hít vào một hơi: "Vậy anh bây giờ định đi đâu?"
Lục Diên chỉ vào một phương hướng, nói: "Anh đi mấy chỗ xa, nguy hiểm lắm em đừng đi."
Anh nhìn Lục An An nói: "Em qua mấy chỗ gần trường một chút?
Lục An An không từ chối: " Vâng ạ."
Cô biết rõ Lục Diên lo lắng chuyện gì cho nên không phản đối.
Cô nhìn bóng lưng của Lục Diên, hô lên: "Anh, chú ý an toàn."
Lục Diên gật đầu: "Biết rồi."
Hai anh em dậy sớm hơn những người khác rất nhiều.
Chờ Lục Diên và Lục An An đưa hết các bé tới trường đã hơn bảy giờ.
Lục An An nhìn bọn họ, hỏi nhân viên của đoàn bên cạnh: "Bọn họ ăn sáng chưa?”
Nhân viên công tác lắc đầu: "Không biết."
Anh ta nói: " Chẳng qua trước đó chúng tôi đã điều tra qua, mấy đứa bé ở chỗ này thường không ăn sáng hoặc chỉ ăn linh tinh thôi.”
“Trong nhà các bé chỉ có chút đồ ăn vặt thôi có đúng không ạ?”
"Có thể sẽ có ít khoai lang, thường thì bọn trẻ sẽ có món gì trong vườn thì ăn cái đó.”
Lục An An gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.
Ở nông thôn chuyện này rất bình thường.
Bọn nhỏ đều không có tiền để đi mua bữa sáng, cũng không thể nói là mua không nổi, chỉ là mọi người đều cảm thấy không cần phải lãng phí tiền vào thứ này, nhà nào nhà nấy chỉ thường nấu một chút mì sợi hoặc là ăn khoai lang với ngô linh tinh.
Lục An An ngước mắt nhìn mấy đứa bé cách đó không xa, học sinh, trên mặt bọn nhóc đều mang theo cười khẽ, đối với bọn nhỏ, ở đây có giáo viên tới là một chuyện cực kỳ cực kỳ vui vẻ.
Lục An An tháy thế, không khỏi bị cảm nhiễm không khí ấy.
Tiết học đầu tiên là của các giáo viên khác, Lục An An và Lục Diên làm giáo viên sinh hoạt cũng không sốt ruột chút nào, sau khi ở phía sau nhìn một lát, Lục An An lôi Lục Diên đi.
"Anh, chúng ta đi luộc trứng gà đi."
Lục Diên cười: "Được."
Hai anh em đi luộc trứng gà, động tác của hai người, cũng không ngăn lại.
Tối hôm qua lúc Lục Diên đi ra ngoài đã nói với đạo diễn mấy câu, nói ông ấy đừng cản Lục An An làm bất cứ chuyện gì, nếu có chuyện gì anh ở bên này sẽ giúp bổ sung cho, mấy món đồ ăn này đã được người ta đưa tới từ sáng sớm.
Bản thân đạo diễn cũng không có ý kiến gì.
Ông ấy cũng cảm thấy thương những đứa bé nơi này, nếu như không phải vì đau lòng cho bọn nhỏ thì ông đã không đến nỗi dẫn mọi người tới tận đây để ghi hình cho tiết mục. Cho nên kể cả Lục Diên không nói, thì khi thấy Lục An An có ý muốn đi luộc trứng ông cũng sẽ không ngăn cản lại.
Mấy đứa nhóc ở nơi này, trong nhà có nuôi dưỡng gà thì có trứng gà ăn, không có thì sẽ không được ăn.
Không có chút dinh dưỡng nào.
Lục An An nhìn đồ mà tổ tiết mục chuẩn bị, không chút nghĩ ngợi cầm lên nấu.
Cùng lắm thì cô sẽ nhận trả tiền cho mấy thứ này, cũng không có bất cứ vấn đề gì.
Đến khi Lục An An và Lục Diên luộc trứng gà xong thì lớp thứ hai cũng đã tan học.
Vừa khéo đã tới giờ nghỉ ngơi, mọi người có hai mười phút nghỉ, thực ra bữa sáng mọi người đều đã ăn từ sớm, học đến bây giở cũng có chút đói bụng.
Lục Diên và Lục An An đưa cho mỗi người một quả trứng gà, lúc thấy trứng gà trong đôi mắt của bọn nhỏ đều tỏa ánh sáng lấp lánh, như hùm như sói nuốt vào.
Lục An An thấy thế thì đôi mắt có chút cay cay.
Lục Diên duỗi tay sờ sờ đầu của cô, không lên tiếng.
Lục An An ngửa đầu cười cười.
Trần Nhuyễn nhìn tương tác qua lại của hai anh em, không nhịn được khó chịu.
Hoắc Chính nhìn vẻ mặt này của cô ấy còn hơi kinh ngạc: "Sao vậy? Sao lại làm ra vẻ mặt này?”
"Không có chuyện gì."
Trần Nhuyễn hít sâu một hơi nói: "Chỉ là trong chớp mắt có chút khó chịu."
"A?"
Hoắc Chính đột nhiên không hiểu vợ yêu nhà mình.
Trần Nhuyễn thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: "Thật sự không có chuyện gì đâu."
Hoắc Chính thấy cô ấy như vậy, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
Sau khi ăn xong, bọn nhỏ lại tiếp tục lên lớp.
Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi, Lục An An và Lục Diên đều tỉ mỉ chăm sóc đám nhóc.
Ngày đầu tiên rất thuận lợi trôi qua, sáng sớm hôm sau cũng trải qua rất thuận lợi.
Đến ngày thứ ba mới xuất hiện một chút chuyện nhỏ.
Có một đứa bé đang khóc.
Lúc Lục An An nhìn sang thì phát hiện bé khóc là Nhị Nha.
Cô dừng một chút, nhìn Nhị Nha: “Em sao thế?”
Cô ôm Nhị Nha lên, sờ sờ đầu của cô bé an ùi: “Nha Nha làm sao vậy?"
“Cho chị gái biết sao em lại khóc nè?”
Nhị Nha vẫn cứ khóc mãi khóc mãi, một lời cũng không chịu nói.
Lục An An nhìn vào mấy chuyên viên quay phim ở phía đối diện, thấp giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Chuyên viên quay phim cũng có chút không biết nên nói như thế nào.
Anh ta ngừng một chút nói: "Em đi qua hỏi Lý Băng một chút đi."
"A?"
Lục An An kinh ngạc.
“Có liên quan gì tới chị Lý Băng sao?”
Chuyên viên quay phim muốn nói lại thôi: "Ừm, có một chút."
Lục An An nhìn vào máy quay của anh ta: “Vậy anh cho em xem đoạn video anh vừa quay đi.”
Chuyên viên quay phim: "Như thế không tốt lắm đâu."
Giọng nói của Lục An An kiên định: "Có cái gì không tốt, có chuyện gì không thể xem sao?"
Cô hỏi: "Nếu như anh đã quay lại rồi thì cũng có nghĩa là sớm muộn gì cũng sẽ chiếu ra không phải sao?"
Các chuyên viên quay phim không nói lời nào.
Mí mắt Lục An An giựt giựt, một biên đạo từ bên kia đi tới, thấp giọng nói: "Nhị Nha ban nãy vừa bị té lộn mèo một cái, An An, em qua xem một chút xem có phải là cổ tay của cô bé bị trật khớp rồi không?”
"Cái gì?"
Lục An An cúi đầu nhìn Nhị Nha, sau khi đặt cô bé xuống đất thì kéo tay cô bé lại nhìn.
Tay cô bé quả thực đã bị rách da, nhìn qua còn có chút máu.
Lục An An hơi nhíu mày, nhìn về phía anh chàng quay phim: “Mọi người không trông chừng bé sao?”
Các chuyên viên quay phim cũng có chút bất đắc dĩ, thấp giọng nói: "Vừa rồi cũng không biết xảy ra chuyện gì, Nhị Nha lại chạy tới ôm cô Lý Băng, sau đó bị cô Lý Băng đẩy ra."
Anh ta nói: "Em ấy bị ngã xuống đất."
Nghe vậy, Lục An An quả thực là không thể tin được.
Cô ngước mắt lên nhìn các chuyên viên quay phim: "Lý Băng đây là thật sự không muốn lăn lộn ở giới giải trí nữa à?"
Các chuyên viên quay phim: "..."
Cô hít sâu một hơi, nhìn các chuyên viên quay phim: "Em mang Nhị Nha đi bôi ít thuốc, các anh nhìn rồi xử lý đi."
Cô sờ sờ đầu Nhị Nha an ủi, nhẹ giọng nói: "Không khóc nữa nhé, để chị dắt em đi bôi thuốc."
Nhị Nha gật gật đầu, vẫn còn hơi nức nở.
Lục An An dắt Nhị Nha đi tới bên kia, trong đoàn bọn họ có nhân viên y tế chuyên biệt đi theo đoàn, ở phương diện này tổ tiết mục vẫn khá là đáng tin cậy.
*