Giờ phút này, Lục Diên bên cạnh còn chưa thả Nhị Nha ra.
Lúc Lý Băng và Hạ Uyển Nhiên từ bên kia trở về, vẻ mặt vẫn như bình thường.
Nhưng cả hai không chào hỏi với Lục Diên và Lục An An, lúc nhìn thấy Lục Diên ôm một đứa bé, Lý Băng còn hơi nhíu mày, quay sang không một tiếng động nói với Hạ Uyển Nhiên: Dối trá.
Hạ Uyển Nhiên nhìn cô ta: Có máy quay.
Lục An An không để ý đến các hai cô nàng này, sau khi cô nói chuyện với đạo diễn một chút thì ông đồng ý để Nhị Nha lưu lại chỗ này ăn cơm.
Nhị Nha là một cô bé, thực ra bé cũng nhớ tới lời bà nội đã nói, nhưng lúc này ngửi thấy mùi cơ, cô bé quả thực không bỏ chạy được, nhưng bé cũng không dám tới gần, chỉ đứng ở đằng xa nuốt nước bọt.
Lục Diên muốn kéo cô bé vào, bé lại bất động.
Lục An An suy nghĩ một chút, nhìn Lục Diên: "Anh, anh đút cơm cho bé nhé.”
Lục Diên: "Ừm."
Anh dịu dàng không thể tưởng tượng nổi, khiến cho những người khác nhìn thấy đều kinh ngạc.
Trần Nhuyễn kéo tay Lục An An, rất tò mò hỏi:
“Sao trước đó chị không biết Lục Diên lại thích trẻ con như thế nha?”
Lục An An cười cười: "Anh ấy vẫn luôn thích."
Thêm vào đó, Bạch Thiệu Quân cũng cảm khái một tiếng nói: "Dáng vẻ Lục Diên nhìn rất thành thạo nha.”
Lục An An gật đầu: "Quả thực là thành thạo.”
Thực ra ngẫm lại, Lục Diên cũng đã rất lâu rồi không chăm sóc trẻ con, nhưng tư thế anh đút cơm và ôm Nhị Nha đều vô cùng thuần thục, không nhìn ra một chút cảm giác cứng ngắc nào.
Trần Nhuyễn nói: "Một người phụ nữ như chị cũng không thuần thục bằng Lục Diên nữa."
Cô nhìn Lục An An, đùa giỡn nói: "An An, khi còn bé có phải Lục Diên đều là người ôm em không?”
Lục An An hơi sững sờ, gật đầu: "Vâng ạ, khi còn bé anh ấy vẫn luôn chăm sóc em.”
Hoắc Chính nói: "Thầy Lục không tệ, quả nhiên có anh chị em thật là tốt mà.”
Trần Nhuyễn gật đầu: "Em cũng có chút hâm mộ, sau này em cũng muốn sinh hai đứa.”
Hai người kia bắt đầu nói chuyện về đề tài này.
Lục An An nhìn Lục Diên cách đó không xa, suy nghĩ một cái xem mình có nên tiến đến hay không.
Cô biết rõ Lục Diên đang làm gì, cũng hiểu rõ nội tâm của anh muốn làm cái gì, cho nên không tới hỗ trợ.
Sau khi Lục Diên cho ăn Nhị Nha ăn xong thì cơm nước cũng đã lạnh.
Lục An An nhìn anh: "Anh, để em đi làm nóng đồ ăn lên nhé?”
"Không cần đâu."
Lục Diên từ chối: "Cứ như vậy ăn đi."
"Vậy em ăn với anh.”
Lục Diên dở khóc dở cười: "Còn chưa ăn no à?"
Lục An An nhíu mày: "Đúng vậy, ăn chưa no."
Cô cười nói: "Em phải ăn nhiều một chút ngày mai mới có sức được.”
Lục Diên vỗ vỗ đầu cô, không nói thêm cái gì nữa.
*
Sau khi ăn cơm xong, một đám người tan cuộc trở về.
Đạo diễn nói sáng sớm hôm sau sẽ có nhiệm vụ, nhắc nhở mọi người một chút sau đó ai về nhà người nấy.
Lục An An về trước, đôi vợ chồng Trần Nhuyễn và Hoắc Chính còn định đi dạo ở bốn phía, cảm nhận phong cảnh thiên nhiên nơi này, làm một cuộc dạo bộ hẹn hò.
Lúc trở về phòng, Lục An An nghe thấy âm thanh hùng hùng hổ hổ truyền tới từ phía đối diện.
Cô không tỉ mỉ nghe, sau khi đánh răng rửa mặt một mình thì bắt đầu lấy vở và bút ra ghi chép, ghi xuống tất cả tin tức vừa hỏi được từ chỗ trưởng thôn.
Sau khi Lục An An lăn qua lăn lại xong, Trần Nhuyễn mới trở về.
Hai người rửa mặt nghỉ ngơi sớm.
Chỉ có điều, hai người đều không hẹn mà cùng mất ngủ.
"An An, em ngủ được không?”
Lục An An lắc đầu: "Không ngủ được."
Trần Nhuyễn nói: "Em cũng không ngủ được, giường nơi này cứng quá đi."
Chỗ này điều kiện có hạn, mọi người đều phải nằm trên phản cứng.
Lục An An hiểu, cô an ủi một tiếng: "Chị Trần Nhuyễn nhịn một chút đi, chỉ ba ngày thôi."
“Chị biết.”
Trần Nhuyễn nói: "Chị chỉ là cảm thấy. . . Nói thật, trước đây chị chỉ nhìn thấy cảnh những nơi nghèo và hẻo lánh như nơi này ở trên ti vi thôi.”
Lục An An gật đầu: "Vâng, em biết."
Trần Nhuyễn nói: "Thực ra chị không ghét mấy đứa bé ở chỗ này, chỉ là chị có chút sợ."
"Sợ gì ạ?"
Trong lúc nhất thời Trần Nhuyễn cũng không biết nên nói như thế nào.
Cô ấy im lặng nói: "Chị rất sợ, trước đó ngày đầu tiên chúng ta đến, có một đám trẻ con bao quanh chúng ta, bọn nhóc rất muốn tiến lên chào hỏi với chúng ta."
"Sau đó thì sao ạ?"
"Sau đó?" Trần Nhuyễn bất đắc dĩ nói: "Bọn nhóc không dám đi."
Cô ấy nói: "Bọn nhóc giống như rất tò mò về đối với chúng ta, nhưng lại không dám tới gần."
“Chị Trần Nhuyễn, vừa rồi có phải là chị cũng tự nói với mình như vậy?"
Trần Nhuyễn cười: "Đúng vậy, thực ra chị cũng có chút muốn tới gần bọn nhỏ, thế nhưng chị cũng hơi sợ, chị nghe nói nhóc từ nhỏ đã được bà nội nuôi, có bé thậm chí còn lớn lên một mình, được hàng xóm trông nom, chị cũng không biết bọn nhỏ có cư xử như những đứa trẻ được dạy dỗ đàng hoàng hay không."
Lục An An không hé răng.
Trần Nhuyễn nói: "An An, chị không có ý ghét bỏ bọn nhỏ.”
Cô ấy nói: “Chị nhìn thấy em và Lục Diên rất vui vẻ ở cùng đám trẻ con, còn ôm bọn nhóc, các em không sợ bọn nhỏ làm mình bị thương sao?”
Lục An An im lặng giây lát, cho Trần Nhuyễn một đáp án: "Không sợ."
Cô nói: "Trẻ con là sinh vật đơn thuần nhất, chỉ cần chị đối xử với các bé thực lòng, các bé nhất định sẽ hiểu, có đôi khi người lớn chúng ta luôn cảm thấy bọn nhỏ cái gì cũng không hiểu nhưng thực ra không phải đâu, một ánh mắt của chị với các bé ấy, bọn nhỏ cũng có thể biết được chị thích hay là không thích bọn nó.”
Cô hiểu suy nghĩ của Trần Nhuyễn, nhưng khi nghe thấy vẫn cảm thấy có chút khổ sở.
Có rất nhiều người tôi, trẻ con nơi nông thôn thiếu hụt giáo dục, không có giáo dưỡng linh tinh cái gì đấy, nhưng thực tế mà nói, những đứa nhóc đấy rất hồn nhiên, các bé ấy là đơn thuần nhất.
Đương nhiên, không phải là trăm phần trăm.
Nhưng ở trên mạng mọi người cũng cảm thấy như vậy, một khi có trẻ con nông thôn phạm vào lỗi lần gi, mọi người sẽ bắt đầu phê phán, nói bởi vì bé từ nhỏ không được giáo dục tốt nên không có giáo dưỡng, nói các bé ngoài việc nhà nông ra chẳng biết làm cái gì .
Nhưng trên thực tế đâu phải tất cả đều như vậy.
Có đôi khi Lục An An nghĩ, nếu mọi người đều phê phán giáo dục nông thôn không tốt, sao không có ai làm ra một chút thay đổi, để cho giáo dục nông thôn được tốt hơn. Hết lần này tới lần khác, đại đa số mọi người chỉ biết cất lời chỉ trích nhưng lại không làm ra bất kỳ cống hiến gì.
Có thể là bởi vì nguyên chủ nên khi nghe thấy những điều này, Lục An An thực sự rất khó chịu.
Người với người nên là bình đẳng, chứ không phải dùng cấp bậc thành phố hay nông thôn để phân chia, bọn họ cũng có thể cố gắng một chút, lưu lại cho các đứa bé khi lòng tự trọng, không nên từ nhỏ đã mang theo thành kiến với bọn nhỏ như vậy.
. . .
Trần Nhuyễn cảm nhận được giọng điệu của cô khác khác, gật gật đầu: "Chị cũng biết thế, nhưng mà. . . Vẫn cảm thấy có chút khó."
Lục An An cười: "Cứ tiến về phía trước cũng không khó khăn lắm đâu."
Cô nói: "Còn ba ngày mà, chị còn là cô giáo, phải theo chân bọn nhóc cố gắng làm thana.”
Cô nhìn Trần Nhuyễn, nói: "Chị Trần Nhuyễn, chuyện chúng ta có thể làm có hạn, cho nên lúc có thể làm thì nên nghiêm túc với bọn nhỏ.”
Trần Nhuyễn được cô cổ vũ, gật gật đầu: "Được, chị sẽ cố gắng.”
Cô ấy yên tĩnh một chút, đột nhiên gọi: "An An."
"A?"
"Tại sao chị lại cảm thấy em rất quen thuộc chỗ này thế, hơn nữa còn có chút cảm giác như bênh vực người mình."
Trần Nhuyễn nói xong lại vội vã bổ sung: "Chị không có ý gì đâu."
Lục An An cười: "Em biết."
Cô hơi dừng một chút, nhìn ra khoảng không tối như mực ngoài cửa sổ, nói: "Bởi vì em cũng lớn lên ở một nơi như thế này."
Cô nói: “Cho nên em sẽ không tự chủ được thích nơi này, mong chị Trần Nhuyễn có thể hiểu được."
"Cái gì cơ?"
Trần Nhuyễn bị lời nói của Lục An An làm cho kinh ngạc trực tiếp ngồi dậy từ trên giường, cô ấy kinh ngạc nhìn Lục An An: "Em lớn lên ở nơi như thế này?"
Lục An An vẻ mặt tự nhiên, thẳng thắn thành khẩn trả lời: "Đúng ạ."
Cô nhìn vẻ mặt của Trần Nhuyễn, bật cười nói: "Rất kinh ngạc sao?"
Trần Nhuyễn há miệng thở dốc nhìn cô, kinh ngạc không dứt.
"Thế nhưng em là . . . Không phải em là em gái ruột của Lục Diên sao?"
Cô ấy hỏi: "Sao em có thể lớn lên ở nơi như thế này?"
Chuyện này quả thật là khiến cho người ta khiếp sợ, Trần Nhuyễn dù thế nào cũng không thể tin nổi, không phải cô là em gái của Lục Diên sao.
Nhưng nghĩ lại những chuyện trước đó cô làm, cô ấy lại cảm thấy những lời này có vẻ như là sự thật.
Lục An An cười cười, nhẹ như mây gió nói: "Đúng ạ."
Cô nói: "Tuy không phải là chỗ này nhưng hoàn cảnh hai nơi cũng không khác nhau là mấy, điều kiện chỗ em lớn lên đó còn không tốt bằng chỗ này."
"Vậy em. . . Sao em lại lớn lên ở đó?" Trần Nhuyễn khó có thể tin hỏi.
Lục An An chớp chớp mắt, bình tĩnh nói: "Em đã từng bị người lừa bán."