Sắc mặt Lý Băng biến đổi, kinh ngạc nhìn cô.
"Cô ―― "
"Tôi làm sao?"
Lục An An cúi đầu nhìn cô ta : "Chị Băng Băng, chúng ta còn đang ở trong ctrinh đó, cô không chừa chút khẩu đức lại cho mình à?”
Lý Băng theo bản năng muốn tiến lên cướp điên thoại di động của cô, lại bị Hạ Uyển Nhiên ngăn cản.
"Băng Băng! Còn đang ghi hình cho tiết mục đó."
Bên cạnh còn có các chuyên viên quay phim.
Các chuyên viên quay phim nhìn thấy mấy cô gái như vậy, trong lúc nhất thời cũng không biết có nên ngăn cản hay không.
Thực ra các cô ấy càng ầm ĩ thì số lượng người xem tiết mục sẽ càng nhiều, thế nhưng cũng không thể thật sự khiến cho các cô ấy gặp chuyện không may.
Lục An An cũng biết cân nhắc một vài thứ, cô liếc nhìn Lý Băng: "Hi vọng chị Băng Băng tự giải quyết cho tốt.”
Nói xong, Lục An An xoay người rời đi.
Nếu như cô thật sự đánh nhau với Lý Băng cùng với Hạ Uyển Nhiên thì mới là đứa ngu.
Cô còn chưa mất lý trí tới mức ấy.
Lục An An không để ý tới Lý Băng và Hạ Uyển Nhiên nữa, trực tiếp trở về theo đường cũ.
Lúc cô đi tới cửa căn nhà nhỏ kia thì gặp Lục Diên.
Lục Diên đang bị mấy đứa trẻ vây quanh, anh ngồi chồm hỗm trên mặt đất nói chuyện cùng bọn nhóc.
Lục An An nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì, nhưng nhìn biểu tình trên mặt đám trẻ, cô có thể thể đoán được.
Theo sát phía sau, cô nhìn thấy Lục Diên từ trong túi tiền móc ra... Kẹo, đưa cho mấy đứa trẻ.
Lục An An nhìn một màn này, không nói ra được nguyên nhân gì, viền mắt dần dần đỏ lên.
Lục Diên không chỉ cho bọn nhỏ kẹo, anh thậm chí còn trực tiếp ôm một bé gái vào trong lòng, xé giấy gói kẹo ra rồi mới nhét kẹo vào trong miệng cô bé.
Lục An An từ xa xa nhìn lại, không lên tiếng.
Các chuyên viên quay phim bên cạnh lại cảm thấy ngoài ý muốn, nói: "Không ngờ là thầy Lục lại thích trẻ con như thế đấy?"
Các chuyên viên quay phim biết rất nhiều chuyện.
Các nghệ sĩ khác mặc dù không biểu hiện quá rõ ràng, nhưng đối với mấy đứa nhóc ở nơi này, bọn họ cũng không thích lắm, thậm chí còn vô tình hay cố ý thoát khỏi bọn nhóc, cũng sợ bọn nó gặp được mình.
Bất kể là quần áo hay là vì điều gì khác.
Bây giờ nhìn một màn này của Lục Diên, mấy anh ấy vô cùng kinh ngạc.
Lục An An hơi thu lại con ngươi, đáp một tiếng: "Ừm, anh của em vẫn luôn thích trẻ con."
Các chuyên viên quay phim cười nói: "Vậy thầy Lục sẽ rất được hoan nghênh đây."
Lục An An cười: "Anh ấy vẫn luôn được hoan nghênh."
Các chuyên viên quay phim không nói tiếp nữa.
Lục An An cứ như thế yên tĩnh nhìn, sau khi nhận ra ánh mắt của cô, Lục Diên quay đầu lại nhìn về phía cô.
Cô nhanh chóng chạy tới, hô lên: "Anh."
Lục Diên đáp một tiếng, thấp giọng hỏi: "Chạy đi đâu vậy, vừa nãy anh ra ngoài mà không thấy em.”
Nghe vậy, Lục An An cười: "Em đi loanh quanh gần đây mà.”
Cô theo sau ngồi xổm xuống, nhìn đám trẻ con trước mặt: "Chào các bé."
Lục An An sờ sờ đầu đứa nhỏ: "Có thể cho chị gái sờ một cái không?"
Một cô bé trong đó trợn to mắt nhìn cô, gật gật đầu: "Có thể."
Lục An An nhìn bọn nhỏ, suy nghĩ đều bị hòa tan.
“Cho chị gái ôm em một cái có được hay không?"
"Thế nhưng mà... Quần áo của em bẩn lắm.”
"A?"
Một đứa bé trai khác nói: "Bác trưởng thôn nói là bọn em không nên ôm các anh chị, sẽ làm bẩn quần áo của mọi người.”
Lục An An nghe thể, lòng chua xót không dứt.
"Sẽ không bẩn đâu."
Cô sờ sờ đầu bé trai, nhẹ giọng nói: "Chị gái muốn ôm các em, hơn nữa các em đều rất sạch sẽ xinh đẹp, không bẩn một chút nào, chị có thể ôm một cái không?"
Bé gái lúng ta lúng túng nhìn cô, một lúc lâu sau mới sợ hãi đi về phía trước một bước.
Lục An An cười, ôm người lên: "Em tên là gì nhỉ?"
"Nhị Nha."
"Nhị Nha sao?"
"Dạ."
"Thật là dễ nghe."
Lục An An mỉm cười nói: "Vậy chị gọi em là Nha Nha có được hay không?"
"Được ạ."
Lục An An ôm cô bé, không cảm thấy phiền một chút nào, trái lại cô còn rất thích.
Cô nhìn mấy đứa nhóc: "Nhị Nha mấy tuổi rồi?"
"Ba tuổi ạ."
"Có phải là Nhị Nha có anh trai hay không?"
"Có ạ." Nhị Nha nói: "Hôm nay anh trai của em không tới."
Lục An An nhíu mày: "Vậy anh trai của Nhị Nha đi đâu rồi?”
Một đứa bé trai bên cạnh nói: "Anh trai của Nhị Nha đi vào rừng lấy củi rồi ạ.”
Lục An An nghe, trong lòng lên men.
Cô gật gật đầu, nhìn ở trong tay Nhị Nha luôn nắm một viên kẹo khác: "Viên kẹo vừa rồi em còn chưa ăn hết sao?"
"Ăn hết rồi ạ." Nhị Nha ngoan ngoãn nhìn cô: "Cái này muốn để cho anh trai ăn."
Lục An An nghe thế thì không nói ra được mình có tâm tình gì, nước mắt đảo quanh đôi mắt, cô chớp chớp mắt, cố gắng ép nước mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Không sao, Nhị Nha có thể ăn nữa, anh trai bên cạnh này còn có rất nhiều kẹo, có thể cho Nhị Nha mang về."
"Không được."
Nhị Nha nghiêm túc nói: "Bà nội nói không thể lấy đồ của người khác."
Lục Diên khẽ cười, ôm Nhị Nha từ trong lồng ngực Lục An An lại, dịu dàng hỏi: "Không sao đâu, đây là anh cho em."
Nhị Nha chớp chớp mắt: "Thế nhưng có hai viên là được rồi ạ, Nhị Nha đã ăn rồi.”
“Vậy em không muốn ăn nữa à?”
Vấn đề này vừa ra tới, Nhị Nha rõ ràng im lặng một lúc.
Sau một lát, cô bé nhỏ giọng nói: "Không muốn."
Thế nhưng nhìn biểu tình của cô, cô bé hẳn không phải là không muốn, chẳng qua nhóc con ngượng ngùng, cũng hiểu chuyện.
Sống ở nơi này, có rất nhiều bé từ nhỏ đã vô cùng hiểu chuyện, bọn nhóc lớn lên từ nơi hẻo lánh nhỏ bé trên núi cao đường xa này, từ nhỏ đã bị dạy cho phải thành thục hơn so với bạn bè cùng lứa tuổi, cũng hiểu rõ chuyện nghe lời đoán ý.
Lục An An không thể nói được giờ phút này mình có tâm tình gì, nhưng ngực cô có chút khó chịu, có chút cảm giác bị thứ gì đó đè nặng không thở nổi.
Cô hít sâu một hơi, nhìn khuôn mặt của ba bé trai khác trước mặt, thấp giọng hỏi: "Các em ở đây trông Nhị Nha sao?"
Mấy đứa bé gật đầu: "Vâng, Nhị Nha là em gái, em ấy muốn tới đây xem các anh chị, em ấy nói ở chỗ này có chị gái xinh đẹp."
Lục An An cười cười: "Cảm ơn các em, các em đã ăn cơm tối chưa?"
"Chưa ạ."
Lục An An và Lục Diên liếc mắt nhìn nhau, cô lại nhìn các chuyên viên quay phim đang ở một bên.
Các chuyên viên quay phim dở khóc dở cười nói: "Cái này nói với đạo diễn."
Lục An An suy nghĩ một chút,
hỏi: "Chúng ta đến đây để ghi hình cho tiết mục, mọi người không mua thức ăn tới sao?"
“Có mua, sáng sớm sẽ có rất nhiều thứ được chuyển tới.”
Lục An An gật đầu: "Vậy cho mọi người cùng nhau ăn cũng không sao có phải không?"
Lời của cô ta vừa mới ra, mấy đứa trẻ liền chạy sang chỗ khác: "Chị gái, không cần đâu ạ, bọn em phải về nhà nấu cơm."
Con ngươi Lục An An lóe lóe, lúc này mới phản ứng được.
Những đứa bé ở nơi này… Đến khi chạng vạng, bé nào bé nấy đều phải về nhà tự mình nấu cơm, không quan tâm bé con mới bao nhiêu tuổi, người trong nhà sẽ không có ai giúp đỡ, từ bé chúng nó phải tự học lấy, tự mình trưởng thành sớm.
Sau khi thấy mấy đứa trẻ chạy đi, Lục An An hít sâu một hơi mới đè xuống được những cảm xúc không vui kia của mình.
Quá khó tiếp thu rồi.
Nhìn đám nhóc này, trong đầu cô cứ luôn không tự chủ xuất hiện hình ảnh An An khi còn bé bị lừa bán, suy nghĩ về những chuyện mà khi đó cô ấy gặp phải.
... ...