*Chương 255
Editor và Beta: Khánh Linh
Hạ Uyển Nhiên dạy vẽ, Hoắc Chính dạy bọn nhỏ âm nhạc, Bạch Thiệu Quân và Quách Chính Thanh, một người dạy văn một người dạy tiếng Anh, phân phối rất ràng ràng.
Đến lượt Lục An An và Lục Diên, đạo diễn nhìn hai người: "An An, hai người muốn dạy môn gì?”
Lục An An cười: "Còn môn gì vậy?"
Đạo diễn nói: "Còn mấy mốn nhưng đều không quá quan trọng, nếu không làm giáo viên sinh hoạt đi?"
Nghe vậy, Lục An An có chút ngoài ý muốn: "Được, dạy bọn nhóc đang trường học sao?"
"Không phải."
Đạo diễn nói: "Ở bên trong thôn, giáo viên sinh hoạt sẽ phụ trách chăm sóc hằng ngày, nhận thầu việc nấu cơm mấy ngày quay hình, nếu như trời mưa còn cần trách đưa đón bọn nhóc tới trường.”
Lục An An không chút do dự đồng ý: "Có thể."
Lục Diên cũng gật đầu: "Hai bọn tôi có thể."
Đạo diễn: "Có muốn thêm một người tới giúp hai người không? Chuyện này rất vất vả."
"Không cần."
Lục An An cười nói: "Tôi và anh ấy hẳn là có thể giải quyết được."
"Ok."
Đạo diễn nhìn mọi người: "Đến lúc đó có vấn đề gì mọi người nhớ trợ giúp nhau nhé."
Mọi người hiểu rõ.
Chờ sau khi nhiệm vụ phân phối xong, mọi người cùng nhau tới nơi ở mới.
Nơi này điều kiện có hạn, mấy người đàn ông bị gom lại ở chung một chỗ, các cô gái cũng giống vậy.
Lục An An và Trần Nhuyễn ở chung một phòng, chen chúc trong một căn trong rất nhỏ, xung quanh tất cả đều tối tối bẩn bẩn.
Lý Băng và Hạ Uyển Nhiên ở trong phòng đối diện hai người, điều kiện cũng giống như vậy.
Thấy điều kiện như vậy, kể cả là người dễ tính như Trần Nhuyễn cũng không nhịn được cảm khái một tiếng: "Điều kiện thật sự quá kém đi."
Lục An An "Ừ" một tiếng, đưa cho cô ấy một thứ: “Chị Trần Nhuyễn, chị đeo cái này lên đi.”
"Đây là gì?"
“Đuổi muỗi đó.”
Nhìn món đồ nho nhỏ trong tay, Trần Nhuyễn cực kỳ ngoài ý muốn: "Còn có thứ này à?"
Lục An An gật đầu: "Ừa."
“Sao em biết ở chỗ này sẽ có muỗi?"
Lục An An há miệng thở dốc, dở khóc dở cười nói: "Trên núi đều giống nhau, chỗ nào cũng sẽ có muỗi, ban ngày còn tạm chứ buổi tối nhất định xuất hiện rất nhiều."
Cô nói: “Em còn mang theo cả nhang muỗi đó, đợi lát nữa ngủ mới đốt.”
“Ừa.”
Bởi vì nơi này rất xa xôi, nội chỉ đi lên thôi cũng khiến người ta mệt mỏi rồi. Tổ tiết mục cũng rất có nhân tính, không lập tức bắt bọn họ làm nhiệm vụ, chỉ để mọi người dọn dẹp xắp xếp một chút sau đó đi ăn cơm, sáng sớm hôm sau mới có nhiệm vụ.
Sau khi dọn dẹp xong, Lục An An và Trần Nhuyễn đi ra ngoài.
Chỗ ăn cơm không ở nơi này, nhóm đạo diễn đã liên hệ với nhà của trưởng thôn, mọi người sẽ qua đó ăn cơm.
Lúc Lục An An và Trần Nhuyễn đi ra ngoài đã thấy Lục Diên và Hoắc Chính đang đi cách đó không xa.
"An An."
Lục An An cười: "Anh, anh chờ lâu chưa?”
“Không lâu.”
Lục Diên nhìn cô: "Đã quen chưa?"
Lục An An nhíu mày hỏi: "Nên hỏi anh đã quen chưa ấy.” Cô cười nói: "Em quen rồi."
Lục Diên dừng một chút, đưa tay lên xoa xoa đỉnh đầu của cô, khẽ nói: "Ừm."
Hai người nhìn lướt qua Trần Nhuyễn và Hoắc Chính một cái, bên cạnh bọn họ còn có các chuyên viên quay phim theo sau, mọi người cùng nhau đi ăn cơm.
Lúc đi tới nhà trưởng thôn, mấy người kia còn chưa tới nữa.
Lục An An thấy thế thì muốn đi dạo xung quanh một chút.
Dù sao thời gian cũng còn sớm.
Lục Diên nhìn cô: "Đừng chạy lung tung, đợi lát nữa còn ăn cơm."
“Em biết rồi.”
Lục An An quả thực là không chạy loạn, cô chỉ đi ra một chỗ gần đấy hái ít hoa mà thôi.
Cô liếc nhìn điện thoại di động, ở đây không có tín hiệu.
Lục An An thở dài, còn có chút bất đắc dĩ.
Đây chính là điểm không tốt của nơi hẻo lánh núi cao, tín hiệu thỉnh thoảng có thỉnh thoảng lại không, gọi điện thoại thì còn được chứ muốn lên mạng thì … thôi đừng có mơ.
Trong lúc Lục An An đang cảm khái, cách đó không xa truyền đến âm thanh nói chuyện của Lý Băng và Hạ Uyển Nhiên.
"Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ gì chứ?”
Hạ Uyển Nhiên nhìn cô ta: "Đừng nói thế nữa, cậu đã tắt mic chưa?”
"Đương nhiên tắt rồi."
Lý Băng nói: "Không tắt mic sao tớ có thể mắng như thế được.”
Cô ta đá đá tảng đá trước mặt, nói: "Nếu sớm biết sẽ phải tới cái nơi khỉ ho cò gáy này, có cho nhiều tiền hơn nữa tớ cũng không tới."
Hạ Uyển Nhiên không hé răng.
Lý Băng nhìn cô ta: “Tại sao cậu không nói gì?”
Hạ Uyển Nhiên: "Không biết nói cái gì."
Lý Băng "Ồ" một tiếng, thấp giọng hỏi: "Uyển Nhiên, hôm nay cậu luôn nhìn Lục An An, con nhỏ đó có gì à?"
Hạ Uyển Nhiên hoàn hồn, liếc nhìn Lý Băng, lại suy nghĩ một chút: "Không có gì."
Cô ta liếm liếm môi nói: "Chính là cảm thấy... Lục An An tham gia gameshow hình như được rất nhiều người yếu thích.”
Nghe vậy, Lý Băng ghét bỏ nói: "Toàn là làm bộ làm tịch, có người không biết mới thích con nhỏ đó.”
Cô ta nói: "Nó photoshop cái ảnh kia cũng thật lắm, còn tỏ vẻ đáng thương nữa chứ."
Bức ảnh lần trước Lục An An đăng lên Weibo kia, Lý Băng còn lâu mới tin là sự thật, nếu như cô thật sự đã từng vào phòng theo dõi đặc biệt, còn nhận được tin báo tử thì sao có thể khỏe mạnh bây giờ được?
Lý Băng khinh bỉ nói: "Bây giờ muốn mua chuộc bác sĩ xong vào bệnh viện chụp ảnh có khó gì đâu, muốn bệnh viện chứng minh một chút cũng không phải là chuyện gì khó."
Hạ Uyển Nhiên nghe thấy thế liếc nhìn cô ta một cái: "Băng Băng, chớ nói lung tung, bị người nghe thấy không tốt đâu."
Lý Băng: "Nơi này cũng chỉ có hai chúng ta, sợ cái gì, lại nói, coi như có nghe thấy thì cũng chả ai công khai ra đâu.”
Lúc nghe đến đó, Lục An An hơi bĩu môi.
Cô một tay nhét ở trong túi, ngước mắt nhìn hai người đang đứng quay lưng về phía mình cách đó không xa: "Vậy sao?"
Lý Băng sửng sốt, kinh ngạc quay đầu lại nhìn cô.
Lục An An nhàn nhạt hỏi: "Thật ngại quá chị Băng Băng, tôi sẽ công khai đó.”
Nói xong, cô quơ quơ điện thoại di động trong tay.
*