Nói là tiết mục biến hình nơi sơn thôn một chút cũng không khoa trương.
Nhìn theo bóng người biến mất, Lục An An và Lục Diên liếc mắt, sâu sắc thở dài.
Tổ tiết mục này thật sự quá bẫy người.
Bọn họ là nhóm cuối cùng lên xe ba bánh, mặt đường có rất nhiều đá, đường đi lồi lõm xóc nảy, càng đi lên trên cao … trên đường ngay cả đá cũng không còn, tất cả đều là bùn đất.
Lục An An vô cùng khâm phục với chuyện tổ tiết mục có thể tìm được nơi này, đến cả Lục Diên cũng nói theo: "Chỗ này... Đạo diễn đích thân tìm sao?"
Theo sau bọn họ, các chuyên viên quay phim nói: "Đúng vậy, trước đó chúng tôi đã đến rồi một lần."
Nghe vậy, Lục An An nhìn chuyên viên quay phim kia: “Các vị cực khổ rồi."
Các chuyên viên quay phim cười cười: "Nên làm mà, chung quy chúng tôi đều phải bảo đảm cho an toàn của các bạn trước tiên."
Lục An An gật đầu: "Cảm ơn."
Cô ngẩng đầu nhìn Lục Diên ở phía đối diện: "Anh, anh thấy thế nào?"
"Cái gì thế nào?"
“Tiết mục biến hình nha.”
Lục An An đùa giỡn nói: "Bây giờ vừa mới bắt đầu đó."
Lục Diên liếc nhìn cô: "Rất tốt."
"Sao cơ?"
Lục Diên nói: "Thật sự rất tốt, không cái gì không tốt."
Anh nói: "Có thể chấn nhận được, trước đây anh từng tới nơi như thế này, bây giờ tới thể nghiệm một chút cũng không tệ."
Lục An An yên lặng nhìn anh một lát, gật gật đầu: "Ồ."
Các chuyên viên quay phim nghe không hiểu hai anh em đang muốn nói gì, bây giờ họ chỉ cảm thấy muốn phun hết đống đồ ăn sáng mà ban nãy đã ăn thôi.
Rõ ràng lần trước đã từng tới rồi, nhưng bây giờ cảm thụ lại một lần vẫn thật sự rất kích thích.
...
Xe ba bánh ngồi rất lâu, Lục An An cũng không tính toán mình đã ngồi bao lâu, khi đi tới điểm cuối cô mới nhìn thấy có một ngôi làng xuất hiện.
Cô ngẩng đầu nhìn, có một con đường nhỏ, còn có một tấm bảng nhỏ, là tên của ngôi làng này.
Lục An An thu hồi ánh mắt, cùng nhau đi xuống xe.
Lúc hai người lấy hành lý xuống, vali lập tức dính bẩn.
Nhưng chuyện này cũng không phải là điểm quan trọng nhất, điểm quan trọng nhất là... Lục An An liếc nhìn giầy trên chân mình, đột nhiên cảm thấy mình đi một đôi giày bình thường tới đây là một hành động rất sáng suốt, mặc dù bị bẩn nhưng vẫn có thể đi vững vàng.
Lúc bọn họ gặp những người khác, dưới giày cao gót của Lý Băng và Hạ Uyển Nhiên đều là bùn.
Có bùn thôi không nói, hai người đến cả cất bước đều không tiện.
Lý Băng oán giận: "Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ gì chứ?”
Cô ta không thể tin được hỏi: "Thời đại này mà còn có nơi như thế này ứ?"
Hạ Uyển Nhiên ở một bên kéo kéo quần áo của cô ta: "Băng Băng, nhỏ giọng một chút."
Nghe vậy, Lý Băng cau mày: "Có gì mà phải nhỏ giọng, tớ nói chính là sự thực."
Cô ta nói: "Tớ chẳng muốn ở đây thêm một chút nào nữa.”
Lúc cô ta nói chuyện, đã có mấy đứa trẻ con trong thôn thấy người tới nên chạy tới, quần áo trên người mấy đứa nhóc đều vô cùng bẩn thỉu, trên mặt cũng bẩn y như vậy, không có lấy một đứa sạch sẽ, bọn nhóc đều đang trợn mắt lên nhìn một đám người đẹp đẽ trước mắt.
Trong đó có một cô bé nhìn chằm chằm váy trên người Lý Băng một lúc lâu, có chút muốn tới gần cô ta, nhưng trong đôi mắt lại tàn ngập sợ hãi.
Đến cuối cùng, cô bé đó vẫn không đi qua.
Lúc Lý Băng nhìn cô bé đó, chán ghét trong đôi mắt nhưng lại thu hồi một chút, chẳng qua sắc mặt vẫn không tốt lắm.
Lục An An và Lục Diên ở bên cạnh, cô cũng không chủ động chào hỏi mấy đứa nhóc.
Mấy đứa bé ở chỗ này đều sợ người lạ, nếu chủ động chào hỏi ngược lại sẽ sinh ra chống cự.
Cô nhìn những đứa bé này, luôn cảm thấy đau lòng không nói ra được.
Bọn nhóc nhìn chằm chằm mọi người một lát, sau đó lại như một làn khói chạy đi.
Trần Nhuyễn nhìn thấy thế thì nhỏ giọng thầm thì với Lục An An: "Mắt của mấy nhóc này rất sạch sẽ."
Lục An An gật đầu: "Trẻ con vốn là đơn thuần nhất."
Trần Nhuyễn cảm khái một tiếng: "Em xem, mấy nhóc này không được đi học sao?”
Lục An An lắc đầu: “Em cũng không biết, đợi lát nữa hỏi một chút xem."
"Ừ ừ."
Lát sau, đạo diễn và những nhân viên làm việc khác cũng lục tục đi tới, khách mời bọn họ còn được ngồi xe ba bánh, một nhóm nhân viên công tác còn lại lại chỉ có thể cuốc bộ đi lên.
Vì công việc, mỗi người đều vô cùng vất vả.
Đạo diễn nhìn mọi người: "Chào mọi người, đây là nơi cuối cùng ghi hình gameshow của chúng ta."
Mọi người đồng ý.
Đạo diễn cười cười nói: "Bên này điều kiện có hạn, cho nên có khả năng không cung cấp được nơi ở tốt cho mọi người, nhưng bọn tôi đều đã nghiêm túc chọn lựa, hi vọng mọi người chịu đựng một chút."
Không có một ai lên tiếng, đạo diễn nhìn chung quanh một vòng nói: " Quy tắc trò chơi tập cuối cùng của chúng ta khá đơn giản, điều kiện nơi này mọi người đều đã nhìn thấy rồi đấy, chỗ này không có điểm tham quan đặc biệt gì, tất cả đều là phong cảnh thiên nhiên, thực ra không khí còn rất tốt, tập cuối này chúng ta cùng nhau tới đây để xem trường tiểu học hi vọng, nhiệm vụ cũng là tham quan những nơi chung quanh trường tiểu học hi vọng.”
Anh dừng một chút: "Mọi người sẽ có ba ngày làm giáo viên, thế nhé?”
Mọi người sững sờ.
Bạch Thiệu Quân là người đầu tiên lên tiếng: "Trước đó bọn tôi chưa bao giờ dạy học sinh."
Đạo diễn cười: "Tôi biết, không sao hết, mỗi khách mời chỉ cần dạy một môn học là được, đến cuối cùng bọn nhỏ lựa chọn ai, nhóm nào nhận được nhiều sự yêu thích sẽ thắng.”
Ông ấy nói: “Ban đầu chương trình của chúng ta cũng tổ chức vì đám nhóc này, cho nên cứ để đám nhóc đến quyết định thắng thua là tốt nhất, mọi người cảm thấy thế nào?"
Mọi người đương nhiên không ý kiến.
Lục Diên gật đầu: "Có thể."
Những người khác cũng theo sau gật đầu.
Trần Nhuyễn hỏi: "Vậy dạy cái gì là tự mình lựa chọn sao?"
Đạo diễn nhíu mày: "Mọi người muốn rút thăm hay là tự mình lựa chọn?"
“Tự mình lựa chọn."
Hạ Uyển Nhiên nói: "Lỡ như rút phải môn học mình không biết thì không phải sẽ kéo theo bọn nhỏ học không tốt sao?”
Đạo diễn suy nghĩ thấy cũng đúng, đồng ý.
"Được, vậy thì tự do lựa chọn, ai bắt đầu nào?"
Lý Băng nhấc tay đầu tiên, cô ta nhìn đạo diễn nói: "Tôi muốn dạy âm nhạc, có được không?"
Đạo diễn: "Hoắc Chính và Lục Diên là ca sĩ."
Nghe vậy, Lý Băng dừng một chút nói: "Vậy còn môn học đơn giản gì không, có cần dạy thể dục không?”
Đạo diễn bật cười: "Nếu không cô dạy toán đi, toán ở chỗ này cũng không khó."
"Được thôi.