Xuyên Thành Em Gái Của Đối Thủ Idol Nhà Mình ( Dịch Full )

Chương 253

Chương 253 -
Chương 253 -

*Gameshow ghi hình tập cuối, Lục An An một mình một người bay tới sân bay của một thành phố khác.

Cô là người đến sớm nhất, địa điểm ghi hình tập cuối này còn vắng vẻ hơn cả chỗ mà bọn họ tới quay tập hai.

Sau khi đến sân bay, Lục An An ngoan ngoãn ngồi chờ mấy người Lục Diên tới.

Chờ hơn một giờ đám người Lục Diên mới xuất hiện.

Cô và Lục Diên cũng đã lâu không gặp, Lục An An hưng phấn phất phất tay với Lục Diên, hô lên: "Anh."

Lục Diên ngước mắt nhìn cô gái nhỏ cách đó không xa, trên mặt chứa ý cười.

"Chờ lâu chưa?”

“Không lâu ạ.”

Lục An An cười cười chào hỏi với những người khác: "Chào chị Trần Nhuyễn, chào anh Chính…”

Sau khi chào hỏi một vòng, Lục An An mới thu hồi sự chú ý đứng nói chuyện với Lục Diên: “Nếu mọi người còn không tới nữa em sắp ngủ luôn rồi.”

Lục Diên buồn cười nhìn cô: "Mấy ngày nay ở nhà thế nào?"

“Rất vui ạ.”

Lục An An nói: "Anh không ở nhà, mẹ lấy tất cả đồ ăn ngon ra cho em ăn.”

Lục Diên: "Anh có ở nhà cũng cho em."

"Nói cũng đúng."

Những người khác nghe hai anh em nói chuyện đều không nhịn được cười.

Bạch Thiệu Quân nói đùa: "Lục Diên, ra khi ở nhà cậu không có địa vị tới vậy sao?"

Lục Diên buông tay: "Đúng đấy."

Quách Chính Thanh cũng nhìn Lục An An một cái, cười cười nói: "Quả thật là phải chiều An An nhiều hơn mới được.”

Nghe vậy, Lục An An còn có chút ngượng ngùng.

"Không cần không cần."

Cô cười nói: "Bây giờ em rất tốt, tuyệt đối đừng đối xử với em quá tốt, nếu không em sẽ khoe khoang đó."

Trần Nhuyễn nhìn cô: “Nên chiều nên chiều, em trong đám này nhỏ tuổi nhất, vốn nên được các anh chị cưng chiều.”

Lục An An cười, làm nũng với Trần Nhuyễn: "Vậy em cám ơn chị Trần Nhuyễn trước."

Trần Nhuyễn vỗ vỗ bả vai cô: "Khách khí cái gì, sau này có chị Trần Nhuyễn bảo vệ em.”

“Vâng ạ.”

Một đám người cười cười nói nói đi lên xe.

Sau khi lên xe, nhân viên công tác nhìn mọi người nói: "Mọi người trước tiên nghỉ ngơi một chút, trạm cuối của chúng ta có chút hẻo lánh, đi xe tới đó mất khoảng bốn, năm tiếng."

"A?"

Trần Nhuyễn kinh ngạc hỏi: "Xuống máy bay rồi còn phải ngồi thêm bốn, năm giờ xe nữa á?”

Nhân viên công tác nói: "Đấy là tốc độ nhanh nhất rồi, sau khi chúng ta xuống xe còn cần đi thêm một đoạn đường nữa.”

Mọi người: "..."

Sau khi mấy tập trước được chiếu ra, lần này Lý Băng vô cùng yên tĩnh.

Cô ta không nói lời nào, có điều Hạ Uyển Nhiên lại lên tiếng: “Lần này chúng ta đi đâu vậy?”

Nhân viên công tác: "Là chỗ chúng ta sẽ làm công ích, sau khi nhận được một triệu tiền thưởng sẽ quyên góp ở chỗ đó, chúng ta sẽ xây dựng trường tiểu học hi vọng ở đó.”

Anh ta nói: "Bởi vì tiền thưởng đã được cung cấp từ trước nên ở bên kia đã bắt đầu khởi công, tập cuối cùng của chúng ta có thể nói là đi du lịch, cũng có thể nói là không phải, tập cuối này đại khái chính là quay chung quanh trường tiểu học hi vọng.”

Anh ta nhìn các vị nghệ sĩ: "Có thể sẽ hơi vất vả."

Nghe vậy, Lý Băng lẩm bẩm một câu: "Cho nên đây thực ra cũng không tính là tiết mục du lịch chứ gì?”

Nhân viên công tác nhìn cô ta, không hé răng nói gì.

Hạ Uyển Nhiên cười cười, ôn nhu hỏi: "Bên kia không có xe sao?"

Nhân viên công tác: "Có, thế nhưng giao thông không tiện lợi, đến lúc đó có lẽ các vị phải vất vả một chút rồi.”

Bạch Thiệu Quân khoát khoát tay: "Không có chuyện gì không có chuyện gì, bọn tôi đều là đàn ông trưởng thành, đến chỗ nào cũng giống nhau, chẳng qua chắc các nữ nghệ sĩ sẽ vất vả hơn một chút."

Nhưng cũng hết cách rồi.

Trần Nhuyễn nói: "Bọn tôi cũng có không việc gì, đi làm công ích mà, rất tốt, coi như có vất vả cũng chỉ có mấy ngày mà thôi.”

Lục An An gật đầu: "Tôi cũng không có chuyện gì."

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phong cảnh trước mắt rất đẹp, có điều nơi này vô cùng hẻo lánh, có rất ít người thưởng thức được.

Lục Diên nhìn cô một hồi, không hé răng.

Một lúc sau, Lục An An nhỏ giọng hỏi: "Anh."

"Sao?"

Lục An An nhìn anh một lúc, sau đó lắc lắc đầu: "Không có gì, em chỉ muốn gọi anh thôi.”

Lục Diên liếc mắt nhìn cô: "Muốn hỏi cái gì thì hỏi đi."

Lục An An cười: "Chúng ta selfie một bức đi.”

Lục Diên nhíu mày.

Lục An An nói: "Từ sau cái Weibo lần trước tới giờ anh vẫn chưa cập nhập trạng thái mới, các fans đều đang chờ anh đó.”

"..."

Lục An An kéo quần áo của Lục Diên, làm nũng nói: "Selfie đi mà, các fans đều nhớ anh rồi."

Lục Diên: "Không có gì hay để chụp hết.”

"Có nha."

Lục An An nghiêm túc nói: "Đây là lần cuối cùng chúng ta ra ngoài ghi hình chương trình này mà, có rất nhiều chỗ để chụp nha.”

Nghĩ nghĩ, cô ghé vào bên tai Lục Diên nhỏ giọng thầm thì: "Lẽ nào anh ngươi không muốn gửi cho chị Nhược Tinh xem sao?"

Lục Diên: "... ..."

Không thể không nói, sau một thời gian, Lục An An đã nắm được chút tâm tư của Lục Diên.

Lục Diên bất đắc dĩ nở nụ cười: "Được thôi, chụp đi. Nhưng không đăng Weibo."

Con ngươi Lục An An chuyển động, cũng không ép anh.

“Vâng.”

Cô cầm điện thoại di động lên chụp một tấm ảnh chung với Lục Diên.

Khuôn mặt hai người đều không tệ, cũng không cần phải chỉnh sửa gì, Lục An An gửi cho Lục Diên sau đó đăng lên Weibo.

Cô còn cố ý nhắc tới chương trình.

@Lục An An V: Lần ghi hình cuối cùng, đăng ảnh tự chụp trước [ Ảnh chụp ].

Sau khi đăng weibo xong, Lục An An cướp luôn điện thoại trong tay Lục Diên, nhanh tay ấn chia sẻ, đến cả một cái dấu chấm tròn cũng không có.

Nhưng dù cho như thế, đối với các fans như thế cũng đã đủ.

Ô ô ô ô! Idol của các cô ấy vẫn thương các cô ấy, không không để ý đến bọn họ, không thất vọng khổ sở vì các cô ấy.

[ A a a a a anh trai, em tới đây! ! ]

[ Ô ô ô ô An An và anh trai đều rất đẹp nha, gen nhà này cũng tốt quá đi! ]

[ Ô ô ô ô anh trai thực sự là trước sau như một, lời ít mà ý nhiều nha. ]

[ Sao mà mị lại từ tấm ảnh này nhìn ra thầy Lục không tình nguyện nha. ]

[ Ha ha ha ha ha mị mạnh dạn đoán, khẳng định là thầy Lục bị An An ép chụp ảnh, thầy Lục có thể từ chối yêu cầu của bất cứ người nào, nhưng khẳng định không thể từ chối được em gái của mình. ]

[ Đã bắt đầu ghi hình tập cuối rồi sao!! Tui tấy muốn được xem tập cuối nha. ]

[ Con gái mị hôm nay vẫn xinh như vậy! Nhớ giữ an toàn nha! ]

[ An An và anh trai ghi hình vui vẻ nhé, nhớ phải cẩn thận, bình an trở về nha. ]

Cũng không biết là vì sao mà bây giờ tất cả các fans đều nói Lục An An và Lục Diên không cần phải làm gì đặc biệt, mọi người chỉ hi vọng được thấy bọn họ bình an đi bình an về.

Lúc Lục An An đọc bình luận còn rất vui vẻ.

Cô chọc chọc vai Lục Diên: "Anh, xem điện thoại di động đi anh."

Lục Diên liếc mắt nhìn cô: "Xem gì?"

“Xem Weibo nha." Lục An An nói: "Xem Weibo của anh rất thú vị.”

Lục Diên đối với những bình luận trên Weibo kia không có hứng thú, anh lắc lắc đầu: "Ngủ đi, mấy tiếng nữa mới tới nơi.”

Lục An An bế tắc: "Lát nữa em ngủ.”

Lục Diên bất đắc dĩ nhìn cô : "Được rồi, vậy anh ngủ trước.”

Lục Diên ngủ, Lục An An ở một bên lướt bình luận, còn nhận được tin nhắn của Thịnh Hành và Lâm Nhược Tinh.

Thịnh Hành hỏi cô đang ở đâu, Lục An An trực tiếp chia sẻ vị trí của mình cho anh.

Lâm Nhược Tinh thì lại hỏi cái khác.

Lâm Nhược Tinh: [ Bài chia sẻ trên Weibo của anh em là em làm hửm. ]

Lục An An: [ Chị Nhược Tinh là thám tử tư sao? ]

Lâm Nhược Tinh: [ Cũng không đến nỗi ấy, nhưng mà anh của em dạo này không thích lên Weibo, cho nên chắc hẳn tin này không phải do anh ấy share. ]

Lục An An: [ ... A. ]

Lâm Nhược Tinh: [ Tập cuối rồi, ở bên anh em chơi thật vui nhé. ]

Lục An An: [ Vâng ạ, em biết rồi, nếu như có chuyện gì em sẽ ngay lập tức báo cho chị. ]

Lâm Nhược Tinh: [ Ừ. ]

Sau khi hứa hẹn xong, Lục An An lén lén lút lút liếc nhìn Lục Diên, anh đã ngủ rôi.

Quầng thâm mắt còn có chút nạng.

Lục An An thở dài, cô nhích lại gần Lục Diên một chút, cũng theo sau khép mắt lại ngủ.

Sau khi ngồi bốn, năm tiếng đường xe, mọi người đưa mắt nhìn nhau, lại nhìn ngọn núi cao cao và các bậc thang trước mắt,

Trong lúc nhất thời không có ai lên tiếng.

Lục An An và Lục Diên còn tính là bình tĩnh, Trần Nhuyễn thì giật mình buông tiếng thở dài: "...Hóa ra thật sự có chỗn như thế nào tồn tại à?”

Hoắc Chính cũng theo sau dụi dụi mắt: "Chuyện này, bây giờ làm sao đi?”

Mặt đường nơi đây thật không dễ đi.

Lý Băng nhìn xung quanh, hơi nhíu mày hỏi: "Đạo diễn, chúng tôi nhất định phải đi lên núi ghi hình à?"

Đạo diễn gật đầu: "Đúng vậy."

Lý Băng cố nhịn một chút nhưng sau đó vẫn không nhịn được.

"Không có xe sao?"

Đạo diễn: "Không có."

Đạo diễn nói: "Cũng không thể nói là không có, có xe ba bánh."

Mọi người: "..."

Mọi người lung lay trong gió, đạo diễn nói: "Có điều một lần chỉ có thể chở được hai người, chọn ra hai người đi trước đi, xe ở bên kia.”

"... ..."

Lục An An và Lục Diên không vội, nhưng để cho công bằng mọi người vẫn chơi đoán số quyết định thứ tự trước sau.

Trùng hợp thay, Lục An An và Lục Diên đều không gặp may, hai người xếp ở cuối cùng.

Nhìn những người khác ngồi lên xe ba bánh, Lục An An và Lục Diên ở bên cạnh nhỏ giọng tán gẫu.

"Anh, anh có cảm thấy hay không?”

“Hửm?”

Lục An An vuốt cằm nói: "Chương trình này tuyệt đối không phải tổ chức cho chúng ta đến thể nghiệm du lịch, bọn họ là muốn cải tạo người mà.”

Lục Diên: "Cải tạo ai?"

“Các anh đó.”

Lục An An cười: "Tính sáng tạo thực ra rất tốt, em nói cho anh biết, chương trình biến hình này khán giả khẳng định rất thích xem."

Lục Diên: "... ..."

Anh bất đắc dĩ di di ấn đường, thấp giọng hỏi: "Sao lại rất thích xem?”

Lục An An suy nghĩ một chút, đùa giỡn nói: "Vì có sự tương phản nha."

Lục Diên nhướng mày.

Lục An An nói có sách mách có chứng: “Anh nghĩ xem, để một đại minh tinh tới chỗ như thế này, muốn tắm cũng không được tắm nữa là nói gì đến chuyện giữ gìn hình tượng, loại tương phản này mọi người thích xem nhất.”

Cô còn rất hiểu khẩ vị có khán giả nha.

Lục Diên: "... Em đừng quên, em cũng giống vậy."

Nghe vậy, Lục An An đắc ý nói: "Em không sợ nha, em vốn làm gì có hình tượng gì.”

Cô cười, nhìn đạo diễn nói: "Đạo diễn, tôi đã nghĩ ra tiêu đề cho tập này của các ông rồi."

Đạo diễn nghe thế, không nhịn được cười: "Là gì vậy?"

Lục An An: "Xin mời mọi người xem tập cuối cùng —— con đường đoàn người Lục Diên biến hình ở nơi sơn thôn."

Mọi người: "... ..."

*

Bình Luận (0)
Comment