Lục An An bị Thịnh Hành kéo vào trong nhà.
Ngoại trừ lúc ban đầu anh đi xuống có chút gấp gáp, bây giờ một chút căng thẳng và kích động đều không có.
Lục An An không khỏi nghi ngờ —— Thịnh Hành thực sự là vì mình mới về sao?
Cô gãi gãi đầu nghĩ nghĩ, nhìn Thịnh Hành cầm đồ ăn đi vào bếp, anh mở đồ ra để vào trong một cái mâm rồi lại bưng ra.
Cô cứ đứng tần ngần một chỗ ngây người nhìn Thịnh Hành làm tất cả những chuyện này, sau khi anh làm xong cũng không biết nên nói cái gì.
Nghĩ nghĩ, Lục An An nhìn anh hỏi: "Có phải là sau khi về anh vẫn luôn ngủ không?”
"Ừm."
Lục An An "Ồ" một tiếng: "Anh đã không ăn cơm bao lâu rồi?"
Thịnh Hành: "Không lâu lắm.”
Lục An An hơi nhíu mày nhìn anh: "Anh nói thật đi."
Thịnh Hành nở nụ cười, duỗi tay xoa xoa đầu của cô: "Ở trên máy bay anh đã ăn một chút rồi."
Lục An An vẫn không yên lòng.
Cô nhìn chằm chằm Thịnh Hành: “Vậy bây giờ anh ăn đi."
Thịnh Hành thoáng ngừng một lát: "Ừm, em ăn rồi à?”
“Ăn rồi ạ.”
Lục An An kéo cái ghế ngồi xuống: "Em nhìn anh ăn."
Thịnh Hành: "..."
Nhìn người ngồi ở phía đối diện, Thịnh Hành đột nhiên cười cười, lại nhìn đồ ăn trước mắt, thực ra anh không đói lắm, nhưng đồ Lục An An mua, anh sẽ ăn.
Lục An An nhìn chằm chằm người đối diện một lúc lâu, cuối cùng cũng coi như yên lòng.
Cô nghĩ nghĩ, quơ quơ chân dưới bàn ăn, đá Thịnh Hành một cước.
"Đừng nghịch."
Đến lần thứ hai cô đá anh, Thịnh Hành liếc mắt nhìn cô.
Lục An An chống cằm: "Ồ."
Cô nói: "Anh ăn đi, lát nữa rm có chuyện muốn hỏi anh.”
Thịnh Hành: "Bây giờ hỏi luôn cũng được."
"..."
Hai người nhìn nhau, Lục An An im lặng ngheo mắt nhìn anh: “Anh nói cho em biết, có phải là anh vì chuyện ở trên mạng kia nên mới về hay không?”
Thịnh Hành hơi giật mình, uống một ngụng canh ấm áp.
Lục An An biết rõ khẩu vị của Thịnh Hành, đồ cô mua đương nhiên là các món mà anh thích.
Anh nhướng nhướng mày, thấp giọng hỏi: "Nếu như anh tôi nói không phải, em có tin không?"
Lục An An nghẹn lại.
Cô liếc mắt lườm Thịnh Hành: "Không tin."
Thịnh Hành cười: "Ừm."
Lục An An há miệng thở dốc, có cảm giác một hơi không lên được.
Cô dụi dụi mắt, nhỏ giọng lầm bầm: “Em đã hỏi anh Du và Dương Dương rồi."
Cô mím môi nhìn Thịnh Hành: "Sao anh có thể bởi vì chút chuyện nhỏ này mà bỏ về sớm như thế, anh không cần công việc nữa à?”
Thịnh Hành khựng lại, thả bát canh xuống.
"An An."
Lục An An nhìn anh.
Thịnh Hành đứng dậy, kéo cô ngồi vào trong lồng ngực của mình, nghiêm túc nói: "Đầu tiên, trong mắt anh, đây không phải việc nhỏ."
Anh cúi đầu hôn lên khóe miệng Lục An An một cái, âm thanh khàn khàn nói: "Chuyện của em cho tới bây giờ đều không phải là việc nhỏ."
Lục An An á khẩu không trả lời được: "Thế nhưng mà, công việc —— "
Thịnh Hành hôn khóe môi của cô, có chút lưu luyến: "Công việc kai cũng chưa chắc chắn, coi như anh tự mình ra mặt cũng chưa chắc đã bàn bạc thành công.”
"Thế nhưng, đó là cơ hội mà anh vất vả tranh thủ mới có mà."
Thịnh Hành mỉm cười: "Không sao."
Anh tìm môi cô, hôn sâu, âm thanh hàm hồ không rõ: "Còn một cơ hội khác."
Trong lòng Thịnh Hành lúc này, công việc không còn xếp hàng đầu nữa.
Trước đây thì đúng, nhưng bây giờ công việc gì đó đã sớm bị anh gạt ra khỏi đầu.
Lúc trước anh bước chân vào giới giaiar trí là vì anh thích, vì vậy mấy năm qua anh vẫn luôn không ngường cố gắng tiến về phía trước.
Nhưng bây giờ, Thịnh Hành đã có người khiến anh càng yêu thích hơn, người mà anh muốn chăm sóc.
Lục An An vừa định nói chuyện, mới hơi hé miệng, toàn bộ âm thanh đều đã bị Thịnh Hành nuốt xuống.
Ban đầu nụ hôn của Thịnh Hành còn rất dịu dàng rất kiềm chế, về sau... Lục An An chỉ hơi đáp lại một chút, người này liền có chút liều mạng.
Lục An An cảm thấy hình như mình đã sai rồi, mệt cô vừa rồi còn nghĩ là Thịnh Hành khi gặp cô không kích động chút nào, nhìn anh bây giờ….Cô hoàn toàn không còn nghi ngờ gì nữa.
Hai người hôn nhau không biết bao lâu, chờ đến lúc tách ra, đôi mắt của Lục An An đã ướt nhẹp, trong mắt tràn đầy hơi nước.
Cô ngước mắt lên nhìn Thịnh Hành.
Hầu kết của Thịnh Hành nhẹ nhàng lăn lăn, trán anh chạm vào trán của Lục An An, có chút thở dốc.
Tầm mắt của Lục An An dừng lại ở nơi hầu kết của Thịnh Hành, cô đột nhiên nghĩ đến mấy bức hình trước đó mình lưu trong máy.
Có rất nhiều lúc, khi Thịnh Hành tham dự hoạt động đều cài cúc áo đến nút cao nhất, hoàn toàn che đi hầu kết quyến rũ của mình.
Khi đó, các fans đều sẽ kêu gào muốn giúp anh trai tháo mở chiếc cúc hư hỏng đó ram vô cùng mong chờ được nhìn thấy hầu kết xinh đẹp của anh.
Các fans đều sẽ có lúc mơ mộng, hình như còn không quá khỏ hiểu.
Đặc biệt mỗi khi lưu lại mấy bức ảnh chụp đầy ám muội của anh, mọi người đều sẽ đùa giỡn, trêu chọc nhau đêm nay mơ gì.
Nhưng bây giờ, Lục An An nhìn hầu kết của anh.
Thật muốn hôn một cái mà.
Đã muốn từ rất lâu rất lâu rồi.
Trong đầu nghĩ như vậy, Lục An An không chút do dự hôn lên.
Môi của cô vừa dán lên, cả cơ thể Thịnh Hành đều cứng lại, vòng tay ôm cô cũng chặt hơn một chút.
Lục An An chớp chớp mắt, dừng một chút, một đường hôn lên trên.
Môi của cô dừng ở trên chiếc cằm hoàn mỹ của Thịnh Hành
Cô vừa hôn lên, lúc mở mắt ra liền đối diện với đôi con ngươi sâu thẳm như mực của Thịnh Hành.
Cô theo bản năng chớp chớp mắt, một giây sau, tay đặt sau gáy cô của Thịnh Hành hơi dùng sức, anh lại hôn xuống.
Lần này so với bất kỳ lần nào trước đó đều mạnh mẽ hơn nhiều.
...
Sau một lúc lâu, dưới sự nhắc nhở của Lục An An, hai người mới bình tĩnh lại.
Lục An An nhìn một bàn đồ ăn đã nguội ngắt trước mặt, tay giơ lên sờ sờ đôi môi có chút sưng đỏ của mình, cảm thấy hơi bất đắc dĩ.
“Nguội cả rồi.”
Thịnh Hành khựng lại: "Hâm lại là được."
Lục An An nhìn anh: “Anh về như vậy, để Du Nguyên ở lại đó lo liệu nốt có phải là không tốt lắm hay không?"
“Cũng không tính là lo hết.”
Thịnh Hành nói: "Cũng chỉ là có cơ hội gặp mặt nhau thôi, nhưng bị đạo diễn này cũng không chỉ muốn gặp một mình anh.”
Nghe vậy, Lục An An không hiểu lắm.
"Là sao ạ?"
Thịnh Hành cười: "Là sẽ tổ chức một bữa tiệc, cũng không phải tổ chức ra chỉ vì anh.”
Anh nói: "Sẽ có rất nhiều nghệ sĩ khác tới tham gia, anh không tới cũng không ảnh hưởng cho lắm.”
Anh nói: "Chỉ là mất một cơ hội mà thôi."
Nếu như đây là buổi tiệc chuẩn bị dành riêng cho anh thì Thịnh Hành đương nhiên sẽ không để một mình Du Nguyên ở lại lo liệu nốt, nhưng điểm quan trọng nhất chính là, không phải.
Sẽ có mấy nghệ sĩ khách tham gia, mặc dù Thịnh Hành không biết cụ thể trong bữa tiệc sẽ có chuyện gì, nhưng anh cũng biết được đại khái sẽ có chuyện gì xảy ra.
Anh không phải lần đầu tiên tham gia.
Đạo diễn cũng không đơn thuần chỉ vì mình anh mà tới, nếu như nói ông ấy vì mình anh mà tới thì nhân vật này cũng coi như chắc chắn giao cho anh rồi.
Nhưng đáng tiếc là, anh còn chưa lợi hại đến như vậy, chỉ là một nhóm người cùng nhau ăn một bữa cơm mà thôi, không đi cũng chỉ là mất một cơ hội mà thôi.
Vấn đề không lớn lắm.
Sở dĩ Du Nguyên không hiểu được cách làm của anh là bởi vì cơ hội như thế nào không nhiều, sau khi tới bữa tiệc ngoại trừ có thể làm quen với đạo diễn còn có thể làm quen không ít người trong ngành, đối với con đường phát triển sau này tất nhiền sẽ rất có lợi.
Nhưng trong mắt Thịnh Hành thì, anh cũng không thiếu một cơ hội này.
Chỉ có điều anh vẫn cảm thấy hơi có lỗi, dù sao trước đó anh cũng đã đồng ý tham dự.
Nhưng anh cũng không hối hận.
Lục An An "Ừ ừ "Hai tiếng, cuối cùng cũng coi như hiểu được.
"Thế nhưng mà —— không phải anh rất muốn đi sao?”
Thịnh Hành nhíu mày nở nụ cười, đặt đồ ăn đã nguội vào trong lò vi sóng xong mới trả lời câu hỏi của cô: "Thực ra cũng không sao, vẫn còn cơ hội khác."
Không biết vì sao, Lục An An lại bị Thịnh Hành thuyết phục.
Cô nhìn Thịnh Hành, nhỏ giọng hỏi: “Anh không thấy tiếc sao?”
“Không.”
Thịnh Hành nói: "Nếu đã làm thì không có gì để tiếc cả.”
Từ trước đến nay anh vẫn luôn nhìn rất thoáng với những chuyện này.
Lục An An nhìn anh, không nhiều lời nữa. Đợi đến lúc Thịnh Hành ăn xong đồ ăn, ánh mắt Lục An An sáng quắc nhìn anh: "Mấy ngày nữa anh đều ở đây sao?”
"Ừm."
Thịnh Hành khẽ cười: "Muốn ở lại đây với anh sao?”
Mặt Lục An An đỏ một chút, nhỏ giọng nói: "Không được,ban nãy mẹ nói nhà em còn có giờ giới nghiêm."
Thịnh Hành kinh ngạc chớp mắt một cái, bỗng dưng bật cười ra tiếng.
"Anh cười cái gì?"
Lục An An có chút lúng túng.
Thịnh Hành vịn vầng trán cười: "Không có gì."
Lục An An: "... Anh mau nói đi."
Thịnh Hành nhéo nhéo khuôn mặt của cô: "Giờ giới nghiêm, nhà em thật sự có giờ giới nghiêm?"
Lục An An nhìn biểu cảm của anh, gật đầu: "Đúng vậy."
Thịnh Hành cười: "Được."
Anh khựng lại: "Vậy lát nữa anh đưa em về.”
Lục An An gật gật đầu: "Ừm."
Hai người ở cùng một chỗ, không cần làm gì cũng cảm thấy rất tốt.
Tới mười rưỡi Thịnh Hành đưa Lục An An về nhà.
Hai ngày sau ngày nào Lục An An cũng chạy tới tìm Thịnh Hành, thỉnh thoảng hai người còn lén lén lút lút đi ra ngoài hẹn hò, rất vui vẻ.
*