*Lục An An hoảng hốt nghĩ, chuyện mình gặp chiều nay chắc chắn không phải là ảo giác đâu nhỉ, cô quyết định gửi tin nhắn WeChat cho Du Nguyên.
Lục An An: [Anh Du. ]
Lúc này ở nước ngoài vẫn là buổi sáng, Du Nguyên nhìn thấy Lục An An gửi tin nhắn tới, trong lòng có chút hồi hộp. Anh ta nghĩ một chút, chắc là mình không làm gì sai đâu nhỉ.
Du Nguyên: [ Anh đây, sao thế? ]
Lục An An mí mắt giựt giựt: [ Anh vẫn còn ở nước ngoài ạ? ]
Du Nguyên: [ Ừ, mấy ngày nay Thịnh Hành không có công việc, anh ở đây chơi một chút. ]
Lục An An bán tín bán nghi: [ Một mình anh ở đấy ạ? ]
Du Nguyên: [ Ừ, sao thế, có phải muốn nhờ anh Du mua cái gì cho em không, em viết ra danh sách rồi gửi anh, anh mua hộ cho. ]
Lục An An cười cười đọc tin nhắn của Du Nguyên.
Lục An An: [ Không cần đâu ạ, em không định mua gì cả, chỉ hỏi thăm anh một chút thôi. ]
Lục An An: [ Anh không về cùng Thịnh Hành ạ? ]
Du Nguyên: [ Không cần, Dương Dương về cùng em ấy là được rồi, anh không cần phải luôn theo sát Thịnh Hành. ]
Lục An An: [ Vâng. ]
Du Nguyên: [ Thật sự không cần anh Du mua gì cho à? Muốn mua gì cứ nói nhé. ]
Lục An An suy nghĩ một chút, vì để cho mình nhắn tin không có vẻ quá đột ngột, cuối cùng cô lại nhờ Du Nguyên mua hộ một món đồ.
Du Nguyên nhanh chóng đồng ý, Lục An An nhìn đoạn nói chuyện của hai người, sau khi suy nghĩ một chút liền gửi tin nhắn cho Dương Dương.
Mặc dù lời Du Nguyên nói rất có sức thuyết phục, nhưng Lục An An vẫn cảm thấy có chỗ nào đó rất quái dị, nhìn qua có điểm không đúng.
Du Nguyên cũng không phải là người thích đi chơi, chớ nói chi là một mình chơi ở nước ngoài nữa.
Nếu như nói anh ấy đi chơi với anh Tiền, hai người đàn ông trưởng thành đi ra ngoài chơi còn có khả năng, chứ còn anh ấy một mình ở lại nước ngoài thì có cái gì hay mà chơi.
Hơn nữa... Ban nãy cô vừa mới gặp Thịnh Hành, rõ ràng Thịnh Hành còn nói mình có công việc ở đây mà.
Mặc dù Du Nguyên không cần phải kè kè đi theo sau anh, nhưng Dương Dương hẳn sẽ phải đi cùng anh nhỉ?
Suy nghĩ một chút, Lục An An gửi một tin nhắn cho Dương Dương.
Lục An An: [Dương Dương, anh đang ở đâu vậy? ]
Tối hôm qua Dương Dương đã bàn bạc trước khẩu cung, chẳn qua cậu lại không hôm nay sau khi Thịnh Hành xuống máy bay đã vòng luôn qua thành phố B, nhớ lại dặn dò của anh đại hôm qua, cậu lập tức trả lời Lục An An: [ Anh đang ở thành phố A, sao thế? ]
Lục An An: [ Không có gì ạ. ]
Dương Dương: [ A? Em tìm anh Hành sao? Máy bay của bọn anh trưa nay đã hạ cánh, anh ấy chưa tới gặp em à? ]
Lục An An: [ Gặp rồi ạ, ngày mai Thịnh Hành có công việc gì không ạ? ]
Dương Dương: [ Không có, mấy ngày nay bọn anh được nghỉ. ]
Lục An An: [ A. ]
Lần này, tất cả quái dị đều đã được giải thích.
Lục An An ngước mắt lên liếc nhìn mẹ Lục, muốn nói lại thôi.
Mẹ Lục nhìn cô: "Sao thế?"
Lục An An nhìn bà lắc đầu: "Không có gì ạ."
Cô nói: "Mẹ, chúng ta ăn cơm trước đi."
“Lát nữa con muốn làm gì à?”
Lục An An rối rắm hai giây, gật gật đầu: "... Ưm, con có thể đi tìm thầy Thịnh không?”
Mẹ Lục hơi sửng sốt, nhìn chằm chằm cô một lát, sau đó mỉm cười: "Đi đi, Thịnh Hành một mình tới đây à?"
“Vâng.”
Mẹ Lục gật gật đầu, nghĩ đến dáng vẻ tình cờ gặp anh lúc giữa trưa, đột nhiên hỏi: "Thịnh Hành là cố ý đến gặp con à?”
Lục An An im lặng biết, vẫn là gật đầu.
“Hình như là thế ạ.”
Nghe thấy câu trả lời không chắc chắn này của cô, mẹ Lục mỉm cười.
Bà nói: "Khó trách, buổi chiều lúc gặp thằng bé mẹ còn thấy có chút không đúng, coi như là đi ngang qua thì cũng không đến nỗi đi ngang qua khu nhà chúng ta nhỉ.”
"..."
Mẹ Lục nhìn cô, nở ra một nụ cười nhẹ nói: "Con có thể đi, nhưng mẹ nói trước.”
“Dạ?”
Mẹ Lục liếc nhìn đồng hồ: "Nhà chúng ta có giờ giới nghiêm, nhwos về trước mười một giờ đấy.”
Lục An An: "..."
Lần trước Lục Diên nói nhà cô có giờ giới nghiêm cô còn không tin, kết quả lại thật sự có? !
Cô không thể tin nhìn mẹ Lục.
Mẹ Lục nói: "Mẹ biết con thích cậu ấy, thế nhưng... Con còn nhỏ, nhớ về sớm một chút.”
Tư tưởng của mẹ Lục khá thoải mái, nhưng cũng không đến mức cái mức kia
Nghe vậy, Lục An An có chút chột dạ.
Lỗ tai cô hơi đỏ, lúng ta lúng túng đồng ý: "Con biết rồi."
Sau khi ăn cơm với mẹ Lục xong, Lục An An còn muốn cùng mẹ về nhà xong mới đi tìm Thịnh Hành, kết quả lại bị mẹ Lục ghét bỏ đuổi đi.
Lục An An nhìn xe con biến mất trước mắt, bất đắc dĩ nở nụ cười.
Cô liếc nhìn thời gian, suy nghĩ một lát, sau đó vẫn gửi cho Thịnh Hành một cái tin nhắn trước.
Sau khi cô gửi tin nhắn đi lại không có ai trả lời.
Lục An An nhìn lại địa chỉ mà buổi chiều anh gửi tới, đi ra rìa đường ngăn một chiếc xe, thẳng tiến tới nhà anh.
Lần trước cô đã qua đây một lần, lần này tìm lại cũng không khó.
Vốn dĩ mẹ Lục còn muốn để tài xế gia đình đèo cô đi nhưng lại bị Lục An An cưỡng chế từ chối.
Cô cũng đâu còn là trẻ con nữa đâu, không cần phải như vậy.
Trái tim Lục An An đập loạn nhịp, từ chỗ của Du Nguyên và Dương Dương, cô có thể có thể đoán được Thịnh Hành vì sao lại trở về.
Kết quả người này thì tốt rồi, gặp mình xong cái gì cũng không nói.
Lục An An nhìn đường phố quen thuộc ở ngoài cửa sổ, suy nghĩ lung tung.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày Thịnh Hành sẽ không lý trí như vậy, sẽ vì mình... Từ nước ngoài chạy về.
Lục An An chưa từng hoài nghi chuyện Thịnh Hành thích mình, nhưng cô vẫn cảm thấy kinh ngạc.
Chủ yếu là vì trước đây Thịnh Hành chưa từng làm ra chuyện như vậy, cô không thể không kinh ngạc cảm thán.
Lúc Lục An An đến, trong nhà không có ánh đèn.
Cô đứng ở cửa ra vào nhìn nhìn, bên trong không có chút ánh sáng nào, suy nghĩ một chút, Lục An An đoán hắn là Thịnh Hành vẫn còn đang ngủ.
Cô đứng tại chỗ một hồi, suy nghĩ một chút liền đi về bên kia.
Bảo vệ ở cửa ra vào nhìn thấy cô đi ra, hơi kinh ngạc: "Cô Lục, cô về luôn ạ?”
Vừa rồi lúc đi vào Lục An An có đăng ký với bảo vệ.
Cô cười lắc đầu một cái: "Không, tôi đi mua một chút thức ăn, lát nữa tôi lại vào, có cần đăng ký lại không?”
"Đương nhiên không cần rồi."
Anh chàng bảo vệ nhìn cô, cười nói: "Tôi nhận ra cô mà.”
"Ừm, cảm ơn anh."
Lục An An đoán Thịnh Hành hẳn chưa ăn cơm, cô kiếm một quán ăn nhìn không tệ gần đấy, chọn vài món ăn ngon mắt, đóng gọi mang về, sau đó mới một lần nữa vòng vèo quay trở lại.
Lần này, đèn trong nhà đã sáng.
Lục An An nhíu mày, gọi điện thoại cho Thịnh Hành.
"Alo."
Cổ họng Thịnh Hành còn có chút khàn khàn: "An An?"
“Em đây.”
Lục An An cúi đầu nhìn mũi chân, thấp giọng hỏi: "Thịnh Hành, anh ăn cơm chưa?"
Thịnh Hành: "Ăn rồi."
"Thật sao?"
Thịnh Hành "Ừ" một tiếng: "Làm sao vậy."
Hình như anh có chút cảm mạo, giọng nói hơi khàn khàn, Thịnh Hành đặt điện thoại ra xa một chút, ho khan một tiếng: "Em về nhà rồi sao?"
Lục An An ngửa đầu nhìn tầng hai của căn nhà đã sáng đèn, khựng lại nói: "Chưa ạ."
Thịnh Hành có chút ngoài ý muốn, lê dép xuống tầng.
“Em còn chưa về sao? Vẫn đang đi mua sắm sao?”
"Không phải."
Lục An An mím môi, ông nói gà bà nói vịt mà hỏi: “Anh có cảm thấy hôm nay lạnh không?"
Thịnh Hành: "A?"
Anh có chút không theo kịp đề tài của Lục An An.
Lục An An lặp lại một lần: "Anh thấy hôm nay có lạnh không?”
Tay cầm điện thoại của Thịnh Hành hơi khựng lại, lập tức cảnh giác hỏi: “Em ở bên ngoài?”
"A… Hình như đúng vậy.”
Lục An An nhìn cửa lớn trước mặt: "Bị nhốt ở bên ngoài nè."
Cô nhỏ giọng oán giận: "Có người nói đã ăn cơm xong rồi, em có nên bỏ không tới đưa cơm nữa không nhỉ?”
...
Vừa dứt lời, không tới một phút sau Lục An An đã nghe thấy tiếng bước chân, nghe chừng còn rất gấp gáp.
Lục An An tắt điện thoại.
Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một người đàn ông đang vậy vội vã chạy đến.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lục An An nâng đồ trong tay lên, cười hỏi: "Bạn trai, anh có muốn ăn cơm tối hai lần không?”
Thịnh Hành đi nhanh về phía cô, giọng nói nặng nề: "Muốn."