Sau khi cúp điện thoại, Lục An An rửa mặt đi xuống tầng, định cùng mẹ Lục đi dạo phố.
Mới vừa đi tới cầu thang, Lục An An đã nghe thấy âm thanh nói chuyện truyền lên từ tầng dưới, ngoại trừ giọng của mẹ Lục ra còn có một âm thanh khác có chút quen thuộc.
Cô hơi sửng sốt, hoài nghi mình đã nghe nhầm rồi.
Lục An An vừa vịn lan can vừa đi xuống, càng đi xuống, âm thanh của người kia càng ngày càng rõ ràng.
Lúc đi xuống phòng khách, Lục An An không một tiếng động nhìn người đang ngồi trên ghế salông ở tầng dưới.
Cô trợn to mắt, khó có thể tin nhìn Thịnh Hành.
Nhưng thật ra mẹ Lục không phát hiện có đặc biệt gì, sau khi nghe thấy tiếng bước chân của cô, bà ngẩng đầu lên nhìn Lục An An, vẫy vẫy tay: "An An, mau tới đây, idol của con đến nè."
Chân của Lục An An dừng lại.
Cô chằm chằm không chớp mắt nhìn Thịnh Hành, khó có thể tin vì sao anh lại xuất hiện ở đây.
"Thịnh..."Cô há miệng thở dốc, sau đó lại thu tên của anh về, hô lên: "Thầy Thịnh, sao anh lại tới đây?"
Nếu như cô nhớ không lầm thì không phải người này tối ngày mai mới trở về sao?
Ánh mắt của Thịnh Hành cực nóng nhìn cô, đáp một tiếng: "Anh đây."
Lục An An hít sâu một hơi, không thể tin được nhìn anh.
Mẹ Lục nhìn hai người, cười cười nói: "Idol của con nói cậu ấy vừa lúc đi ngang qua nên vào thăm ngươi một chút."
"..."
Mẹ Lục biết Thịnh Hành là idol của Lục An An, cho nên dù thái độ của hai người hơi kì quái bà cũng không cảm thấy quái lạ.
Tâm tư Lục An An rối loạn, cô ngây người như phỗng gật gật đầu: "A, vậy ạ."
Mẹ Lục nhìn dáng vẻ ngây người sững sờ của cô, hơi nhíu mày: "An An, có phải là con còn chưa tỉnh ngủ hay không?"
"Không ạ."
Lục An An vội vã hoàn hồn, nhìn Thịnh Hành: "... Chỉ là có chút kinh ngạc thôi ạ."
"Vậy sao."
Mẹ Lục nhìn Thịnh Hành cười cười: "Cô đã nói với cháu rồi đấy, nếu như An An biết cháu tới nhất định sẽ rất kinh ngạc."
Thịnh Hành gật đầu: "Vâng, cô nói đúng."
Mẹ Lục nhìn Lục An An, lại nhìn Thịnh Hành một chút, đột nhiên phản ứng lại.
Bà ai nha một tiếng: "A, An An, còn đi qua đây ngồi tiếp thầy Thịnh của con đi, mẹ vào lấy hoa quả cho các con.”
“…Vâng ạ.”
Nhìn mẹ Lục chạy vào nhà bếp phía sau, Lục An An từ trên cầu thang đi xuống.
Cô chầm chậm đi tới trước mặt Thịnh Hành, kinh ngạc trước sau như một.
"Thầy Thịnh."
"Sao?"
Thịnh Hành nhíu mày: "Em gọi anh là gì?"
Lục An An nuốt nước miếng, nhìn anh chằm chằm: "Thịnh Hành...Sao anh lại ở đây?”
Thịnh Hành nhìn dáng vẻ hoang mang của cô, đột nhiên nở nụ cười nói: "Đi ngang qua, vào thăm em một chút."
Lục An An: "..."
Cô liếc nhìn nhà bếp bên kia, rủ mắt xuống nhìn anh: "Cái cớ đó đem ra nói với mẹ em còn được, chứ nói với em không được được.”
Cô thấp giọng nói: "Anh mau nói đi, sao anh lại về sớm thế?”
Lúc này Thịnh Hành cũng không tiện làm gì Lục An An, anh nhìn tay Lục An An, rất muốn nắm nó, nhưng cũng không dám lộn xộn.
Thịnh Hành hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Làm xong việc rồi."
"Thật sao?"
"Đương nhiên."
Thịnh Hành ghé mắt nhìn cô: "Không tin anh?"
"Không không."
L An An vội vã cuống cuồng nói: "Em tin anh mà, nhưng nếu có về anh cũng nên về thành phố A mới đúng."
Thịnh Hành nở nụ cười: "Ừm, về rồi.”
"..."
Thịnh Hành quả thực là đã về thành phố A rồi, anh vừa xuống máy bay liền gọi điện thoại cho Lục An An, có điều không có người nhận điện.
Anh vừa định chạy qua nhà của cô, muốn cho cô một niềm vui bất ngờ thì Du Nguyên lại gửi tin nhắn tới, nói Lục An An về thành phố B rồi, trên mạng có ảnh chụp cô xuất hiện ở sân bay.
Vừa nghe tin này, Thịnh Hành ở luôn sân bay mua vé máy bay đi tới thành phố B.
Vốn ban đầu Thịnh Hành cũng không định vào nhà.
Kết quả, anh vừa đi tới cổng biệt thự thì gặp được mẹ Lục.
Mẹ Lục vừa từ bên ngoài trở về, lúc nhìn thấy anh còn vô cùng kinh ngạc, trực tiếp hô lên.
Lần trước lúc Lục An An và Lục Diên nằm viện hai người từng gặp mặt, mẹ Lục có ấn tượng khá sâu với Thịnh Hành.
Mẹ Lục nhiệt tình đi tới hỏi tại sao Thịnh Hành lại ở chỗ này, Thịnh Hành chỉ có thể nói mình tới thăm Lục An An.
Mẹ Lục cũng không hỏi nhiều, có lẽ là vì sự kiện trên Weibo hôm qua, bà rất nhiệt tình mời Thịnh Hành vào nhà, vừa nói chuyện với Thịnh Hành được mấy câu thì Lục An An đã đi xuống.
Nghĩ nghĩ, Thịnh Hành mỉm cười nói nói: "An An."
"Dạ?"
“Mẹ của em rất nhiệt tình."
Lục An An lén liếc nhìn mẹ Lục đang ở nhà bếp, nhịn được cười nói: "Mẹ của em rất đáng yêu."
Thịnh Hành gật đầu: "Ừ.”
Lục An An bật cười, đang muốn nói thêm thì mẹ Lục đã từ bên trong đi ra ngoài.
Cô trong nháy mắt đứng đắn lên.
Mẹ Lục rửa một chút hoa quả, đặt lên đĩa mang ra ngoài, nhìn hai người: "An An, mẹ lên gác gọi điện thoại, hai con ở dưới này nói chuyện nhé.”
Lục An An còn chưa kịp đồng ý, mẹ Lục đã chạy lên gác rồi.
Cô dở khóc dở cười, có chút muốn cười.
Cũng chỉ có mẹ Lục mới có thể yên tâm để con gái của mình ngồi cùng một ‘Người đàn ông xa lạ” nói chuyện mà thôi.
Thấy mẹ Lục đi rồi, hai người đưa mắt nhìn nhau một hồi.
Lục An An ghé mắt nhìn anh: “Anh ăn hoa quả không?”
“Ừ.”
Lục An An cười, ngồi sang bên cạnh Thịnh Hành: “Anh có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?”
Thịnh Hành nhíu mày: "Mẹ của em thì sao?”
Lục An An suy nghĩ một chút: "Đợi lát nữa về em lại tìm mẹ, dù sao cũng chưa tới giờ cơm tối mà.”
Thịnh Hành: "..."
Anh khẽ cười: "Thôi."
"A?"
“Mãi em mới được về nhà một chuyến, ở bên cha mẹ nhiều một chút.”
Lục An An tủi thân mắt long lanh nhìn anh: "Thế nhưng anh —— "
“Anh không sao.”
Thịnh Hành vươn tay ra muốn ôm cô, nhưng sau khi nghĩ chỗ này không thích hợp thì chỉ vỗ vỗ đầu cô, nhẹ giọng nói: "Hôm nay vẫn ở đây, mai rảnh em tới chỗ anh nhé?”
Đôi mắt của Lục An An sáng bừng.
“Được ạ, anh ở đâu vậy?”
Thịnh Hành cười: "Ở chỗ lần trước ấy, em đã quên địa chỉ chưa, tối nay anh sẽ gửi lại địa chỉ cho em, lát nữa em tính làm gì?”
“Cùng mẹ đi dạo phố ạ."
"Đi đi."
Thịnh Hành liếc nhìn thời gian: "Vậy anh đi trước nhé."
Lục An An nhìn anh, dáng vẻ lưu luyến không rời.
"Chuyện của anh thật sự xong hết rồi chứ?”
"Ừm."
Lục An An nhìn anh: "Anh có công việc mới ở chỗ này không ạ?”
Thịnh Hành gật đầu: "Ừ, ngày mai sẽ có thông báo gửi tới.”
"Ưm."
Lục An An không hề nghĩ Thịnh Hành về sớm như vậy là vì mình, chủ yếu là vì dưới cái nhìn của cô, chắc hẳn cô còn chưa quan trọng tới mức ấy.
Ngoài ra, Thịnh Hành cũng không phải là một người không có lý trí như thế, anh làm việc từ trước đến giờ vẫn luôn bình tĩnh, cho nên Lục An An không hề nghĩ việc anh về có liên quan tới mình.
Thịnh Hành yên lặng nhìn cô một hồi lâu mới xoay người rời đi.
Thịnh Hành đi rồi, mẹ Lục cũng từ trên tầng đi xuống.
“Sao con không mời idol lại ăn cơm vậy?”
Lục An An: "Anh ấy nói còn có việc ạ."
Mẹ Lục liếc nhìn con gái của mình, bất đắc dĩ thở dài: "Vậy sao."
“Vâng ạ.”
Lục An An hưng phấn nói: "Mẹ, chúng ta đi đi dạo phố đi."
Mẹ Lục không có biện pháp nào với cô: "Được rồi."
Lục An An cùng mẹ Lục đi dạo phố, còn mua được không ít đồ.
Dạo chơi mệt mỏi, hai mẹ con còn trực tiếp ăn ở bên ngoài.
Lúc ngồi trong nhà hàng, Lục An An đột nhiên nhìn thấy Du Nguyên đăng một bài viết lên vòng bạn bè.
Địa chỉ của anh ta biểu thị là ở nước ngoài.