Đến cuối cùng, cô dứt khoát bỏ chuyện này qua một bên.
Cô mở WeChat, có rất nhiều tin nhắn chưa được mở.
Lục An An liếc nhìn, người được xếp đầu tiên là Lục Diên, theo sát phía sau chính là Thịnh Hành, hai người này đều được cô gắn cờ, lúc này cũng được xếp ở vị trí đầu.
Thịnh Hành gửi tin nhắn hỏi bây giờ cô đang ở đâu.
Lục An An suy nghĩ một chút, trực tiếp gọi điện thoại cho Thịnh Hành.
Kết quả điện thoại của anh lại tắt máy.
Lục An An dụi dụi mắt cho tỉnh tacso .
Lúc cô muốn gọi tiếp thì lại có điện thoại của Lục Diên.
Kể từ sau sự kiện Weibo hôm qua Lục Diên vẫn chưa gửi tin nhắn cho Lục An An.
"Alo."
Lục An An hưng phấn ấn nghe: "Anh."
Nghe được âm thanh hưng phấn của cô, Lục Diên khựng lại: "Ở."
Lục An An nhíu mày: "Ở cái gì mà ở, anh đang làm gì thế?"
Cổ họng Lục Diên có chút khàn khàn, thấp giọng nói: "Không làm gì cả, vừa được nghỉ một lúc.”
Nghe vậy, Lục An An "Ồ" một tiếng, vùi đầu vân vê gối nói: "Em đang ở nhà.”
“Anh biết.”
Lục An An nhíu mày: "Anh xem Weibo ạ?"
"Ừm, anh gọi điện thoại cho mẹ."
Lục An An hiểu rõ: "Mấy ngày nữa anh về nhà không?"
Lục Diên cổ họng như bị tắc lại, có chút không biết nên trả lời như thế nào.
Anh im lặng một lát, thấp giọng nói: “Chắc anh không về đâu, đến ngày em định trực tiếp bay từ thành phố B tới nơi ghi hình sao?"
“Vâng ạ, tập cuối sẽ quay ở đâu đã có thông báo chưa ạ?”
"Còn chưa."
Lục An An cũng không vội, sau khi thấy chưa có tin tức thì rất bình tĩnh.
“Vâng ạ.”
Cô nói: "Vậy đến lúc đó lại nói."
Lục Diên muốn nói lại thôi: “An An."
"A?"
Lục An An từ trên giường bò dậy, mềm giọng hỏi: "Anh, làm sao vậy?"
Lục Diên không nói lời nào.
Lục An An mỉm cười nói: "Em biết anh muốn nói gì."
Cô hơi dừng, nói: "Thực ra em cũng không biết nên nói cái gì."
Bởi vì người chân chính phải chịu khổ thực ra không phải cô, nhưng chuyện này Lục An An lại không thể nói.
Cô trầm tư suy nghĩ, thấp giọng nói: "Anh."
“Em nói đi.”
Lục An An đột nhiên đề nghị nói: "Chúng ta làm chuyện này đi."
"Chuyện gì?"
Lục An An nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: "Giúp đỡ các bé gái ở những nơi hẻo lánh nghèo khó, giúp đỡ khuyên bảo các em ấy đến trường đi học, có được không anh?”
Cô nhớ lại những năm tháng khi còn bé, nhẹ giọng nói: "Năm đó khi em ở đấy, nơi đó cũng có những bé gái khác, các bạn ấy đều không được đi học.”
“Chỉ giúp bé gái thôi sao?”
“Nếu em nói vâng thì có phải là sẽ có vẻ có chút ích kỷ hay không?"
Lục Diên bên kia yên tĩnh vài giây, trầm giọng nói: "Không "
Lục An An "Ừ" một tiếng: "Thực ra giúp các bé trai gia cảnh khó khăn cũng được, nhưng anh có biết không, ở cái loại địa phương trên núi hẻo lánh đó, các bé gái khi vừa sinh ra đã bị phán quyết là không được đi học, không thể đọc sách."
Đây cũng không phải là Lục An An khoa trương, ít nhất trong ký ức của cô chính là như vậy.
Ở chỗ đó, tình trạng trọng nam khinh nữ rất rất nghiêm trọng.
Có rất nhiều gia đình, nếu có con trai thì sẽ rất vui vẻ, lỡ sinh ra không phải là con trai mà là con gái thì chỉ cần các cô bé ấy đến tuổi có thể làm việc sẽ bị bắt đi làm, bọn họ không cho các cô bé ấy tới trường, ở cái loại địa phương nông thôn đó sau khi nuôi con gái đến mười sáu, mười bảy tuổi sẽ bắt đầu "Rao bán " con gái của mình, đàm hôn luận gả, sau đó lấy khoản tiền bán con gái kia để cho anh trai hoặc là em trai cưới vợ hoặc đến trường.
Lục An An không biết nên hình dung tâm trạng của mình như thế nào.
Rõ ràng tất cả mọi người đều nói là người người bình đẳng, nhưng trên thực tế cuộc sống này lại không thể bình đẳng.
Nói cô ích kỷ cũng được, nói cô như thế nào cũng được, trước mắt mà nói, cô quả thực chỉ muốn trợ nữ cho các bé gái đến trường đi học mà thôi.
Cô có nhớ mang máng, trước đây mình đã từng đọc được một tin tức.
Có một quỹ được lập ra chuyên biệt vì các bé gái, kết quả về sau lại bị tuôn ra là có một bộ phận được tài trợ đến trường là con trai.
Lúc đó khi tin tức bị tuôn ra ngoài đã có , rất nhiều người tỏ vẻ tức giận.
Đã nói là bé gái, vì sao còn có cả bé trai.
Tin tức này vừa ra, có một nhóm người căm phẫn sục sôi, nhưng cũng có một nhóm người đứng ở điểm cao nhất của đạo đức, chỉ trích nói —— nếu như gia đình của các bé trai đó cũng khó khăn, vì sao không thể giúp đỡ tài trợ cho bọn họ, chỉ tài trợ cho các bé gái không phải là ích kỷ sao.
Thế nhưng thực ra có rất nhiều người thật sự không biết, ở những nơi thôn làng chỗ núi sâu hẻo lánh, đãi ngộ của 90% bé gái đều không giống đãi ngộ của các bé trai.
Cũng chính bởi vì như vậy, quỹ hội kia được lập ra mới chỉ chuyên để tài trợ cho các bé gái.
Có rất nhiều người quyên tiền cũng bởi vì lí do này, họ muốn vì đất nước này bồi dưỡng ra nhiều người xuất sắc hơn.
Phải là bé gái thì họ mới bằng lòng quyên tiền.
Không phải nói nếu là con trai thì bọn họ sẽ không giúp đỡ, chỉ là xã hội này ngay từ đầu đã không công bằng với nữ giới.
Bọn họ cảm thấy đồng tình, muốn cho những bé gái đó cảm nhận được sự ấm áp, muốn cho bọn họ một ngôi nhà mới, cảm nhận được tình yêu mà gia đình họ không cho bọn họ.
Có thể nói là những người đó ích kỷ, nhưng cũng không thể nói bọn họ không tốt.
Xã hội bây giờ mặc dù đã tiến bộ hơn nhiều, nhưng ở rất nhiều nơi, tư tưởng phong kiến vẫn còn dư lại trong đầu nhiều người, vẫn như cũ trọng nam khinh nữ, vẫn như cũ cảm thấy cho con gái đi học chẳng có ích lợi gì, sau này dù sao cũng sẽ phải lập gia đình. Ngay từ khi được sinh ra, địa vị của các cô gái đã bị hạ thấp, thật giống như bọn họ được sinh ra chỉ để cống hiến cho cái gia đình này.
Lục An An biết chút sức lực của mình chả đáng là bao, lấy tình huống trước mắt của cô thì nhất định cũng không thể tài trợ hết được.
Cho nên cô nghĩ, trước tiên cô chỉ tài trợ cho các bé gái thôi.
Những chuyện khác để sau lại nói.
Không vì gì khác, cô chỉ không muốn những chuyện thống khổ mà An An đã từng phải chịu kia sẽ có thêm người khác phải chịu đựng nữa.
Có thể giúp được một cô bé thì giúp một cô bé, giúp được hai người thì giúp hai người.
Nói chung vẫn tốt hơn không làm bất cứ chuyện gì.
... ...
Lục Diên im lặng một lúc lâu, thấp giọng nói: "Được, anh đồng ý với em."
Nghe vậy, Lục An An nở nụ cười.
Cô nói: "Không cần anh trai làm cái gì đâu, em có thể tự kiếm tiền được, anh chỉ cần tìm người giúp em là được.”
Lục Diên dở khóc dở cười: "An An."
"Dạ?"
Lục Diên nói: "Anh trai muốn cùng làm với em."
Anh nói: "Em cho anh cùng làm với em đi.”
Con ngươi Lục An An lóe lóe, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: "Vâng ạ."