Lục An An chột dạ không thôi, cúi đầu mở cửa nói: "Ưm, có một chút."
Thịnh Hành tò mò, nhưng nhìn thấy cô bắt đầu mở cửa, cũng không lại tiếp tục hỏi.
Thẳng đến lúc anh từ huyền quan đi vào, Thịnh Hành nhìn hoa và tranh vẽ trong phòng khách, anh cuối cùng cũng đã hiểu được.
( huyền quan: Là khu vực nghỉ được tính từ cửa chính vào phòng khách )
Mắt của Lục An An không chớp nhìn anh, hơi sốt sắng: "Thịnh Hành, anh có thích không?"
Thịnh Hành nhìn vào bức tranh kia, có loại một cảm xúc không nói ra được.
Thích, sao có khả năng không thích cơ chứ.
“Vẽ từ bao giờ thế?”
Lục An An liếc nhìn: "Từ lâu rồi ạ, cứ thỉnh thoảng khi rảnh lại vẽ.”
Cô nói: "Không phải trước kia anh nói anh rất thích bức tranh kia của em sao?”
Lần trước, Lục An An ở trong tiết mục đưa cho Lục Diên một bức vẽ bầu trời đên, Thịnh Hành tỏ vẻ mình rất thích.
Có điều anh không hề ám chỉ với Lục An An là anh muốn được cô tặng, anh chỉ tùy tiện cảm khái một câu mà thôi.
Lục An An lại nhớ tới lần cuối mình tặng tranh cho Thịnh Hành đã là khi mình tham gia siêu cấp thần tượng, còn là một bức tranh vẽ chẳng có chút tâm nào.
Cho nên nhân mấy ngày nay không có chuyện gì làm, sau khi cô làm xong bản thiết kế, trong khoảng thời gian nhàn rỗi cô liền ngồi vẽ cho Thịnh Hành một bức tranh.
Nhân vật trong bức tranh vẫn như cũ là Thịnh Hành, cô chọn một nhân vật trước đó anh từng đóng, vai diễn này có hình tượng rắn rỏi mạnh mẽ, so với bức vẽ sơ qua trước đó vô cùng tinh tế, càng thêm đẹp mắt.
Hơn nữa quan trọng hơn là, Lục An An còn lồng khung cho bức tranh này.
Cũng xem như là một món quà lớn.
Thịnh Hành trầm thấp nở nụ cười, khó trách không cho Lục Diên vào.
Lục An An quan sát biểu cảm của anh, bất an hỏi: "Có... Của được không?"
Thịnh Hành gật đầu: "Vô cùng tốt."
“Anh có thích không?"
Thịnh Hành "Ừ" một tiếng, quay đầu nhìn cô: "Sợ anh không thích à?"
Lục An An: "Thực ra cũng không lo lắm.”
Cô ngạo kiều nói: "Anh không thích cũng phải nhận."
Thịnh Hành cười, xoa xoa đầu của cô: "Biết vậy còn hỏi."
Lục An An nói: "Nhưng mà anh thích hay không vẫn khá quan trọng nha, như vậy em sẽ có cảm giác tự hào."
"Thích."
Hầu kết của Thịnh Hành lăn lăn, âm thanh nặng nề nói: "Vô cùng yêu thích."
Nghe vậy, Lục An An vui vẻ.
"Vậy thì tốt, vậy liền coi nhe đây là quà đáp lễ cho vòng tay nha, cảm ơn anh đã tặng em vòng tay, em rất thích ―― "
Lục An An vừa mới nói xong, Thịnh Hành liền kéo người vào trong lồng ngực, đôi môi mềm mại của anh cọ xát vành tai nho nhỏ của cô, thấp giọng hỏi: "Em chỉ muốn nói với anh chuyện này?”
"A?"
Tim Lục An An đập nhanh, cảm nhận được thân thể anh vô cùng nóng.
“Em…Anh của em còn ở phía đối diện đó."
Thịnh Hành mỉm cười: "Anh biết."
Anh hôn lên má Lục An An một cái: "Cho nên anh chỉ hôn em một cái thôi.”
Vừa dứt lời, Thịnh Hành liền cúi đầu hôn xuống.
Anh liếm liếm cọ xát trên môi cô, giống như muốn đem toàn bộ nhớ nhung những ngày qua trút vào nụ hôn này.
...
Cơ thể Lục An An cứng đờ, có một loại cảm giác tê dại tự nhiên sinh ra.
Lông mi của cô run rẩy, hơi hé miệng muốn đáp lại anh, Thịnh Hành liền cắn môi của cô, tiến thêm một bước hôn sâu vào.
Chờ tới khi nụ hôn này dừng lại, Lục An An đã không thở nổi.
Gò má của cô đỏ hồng, nhìn cứ như vừa bị người ức hiếp.
Môi của Thịnh Hành khó được ửng đỏ, nhìn vô cùng hồng hào.
Lục An An cảm thấy Thịnh Hành như vậy thật sự là dụ dỗ người ta phạm tội mà.
Cô dời mắt, hơi sờ sờ môi: "... Anh ―― "
“Anh làm sao?"
Thịnh Hành vân vê chóp mũi của cô, giọng nói rối rắm khàn khàn: "Không nhớ anh sao?"
"Nhớ."
Lục An An chớp chớp mắt: "Bây giờ anh không sợ anh của em nữa à?"
Thịnh Hành thấp giọng cười nhẹ, nói: "Sợ."
Anh hôn lên khóe môi của cô: "Nhưng có sợ cũng muốn hôn."
Anh suy nghĩ một chút, nói: "Có câu nói nên nói thế nào nhỉ
"Hả?”
Thịnh Hành đùa giỡn nói: "Chết dưới hoa mẫu đơn ―― "
Đoạn sau còn chưa nói ra đã bị Lục An An che miệng lại.
"Anh anh anh ―― "
"Anh làm sao?"
Gương mặt Lục An An đỏ lên, không còn gì để nói: "Lưu manh."
Thịnh Hành nhíu mày cười: "Anh chỉ hôn em thôi mà, lưu manh?"
Anh ám chỉ ý vị mười phần: "Còn chưa kịp làm gì không phải sao."
Đến lúc này, Lục An An cuối cùng cũng coi như đã xác định được một chuyện.
Cô nhìn Thịnh Hành: "Có phải là anh của em đã nói gì với anh hay không?”
"Không có."
Lục An An nói thầm: "Vậy bây giờ sao anh lại có thể to gan như vậy?"
Thịnh Hành: "..."
Có phải là anh quá dịu dàng với bạn gái của mình rồi hay không, dẫn đến cô đối với mình vẫn luôn có một loại hiểu lầm nào đó?
Hai người im lặng không nói gì.
Lục An An dời mắt nói: "Là anh hôm nay thật quá đáng."
Thịnh Hành cười: "Không quá đáng."
Anh nói: "Anh vẫn luôn muốn làm như vậy, chỉ là sợ doạ em mà thôi."
Lục An An: "..."
Cô yên tĩnh vài giây, vùi đầu trên cổ Thịnh Hành vân vê, mềm giọng hỏi: "Vậy bây giờ cũng không sợ sao?"
Thịnh Hành nắm chặt tay của cô, trầm giọng nói: "Sợ."
Anh hôn lên sườn mặt của Lục An An, cười nói: "Nhưng hình như em không bị anh dọa nhỉ.”
Lục An An: "..."
Cô biểu hiện rõ ràng như vậy sao?
Nhưng nói thật, Lục An An cũng thích thân mật cùng Thịnh Hành.
Thịnh Hành nhìn biểu cảm của cô, mỉm cười nói.
"Sáng ngày mai em phải làm gì?"
Anh cần chuyển dời sự chú ý của mình, nếu không anh sợ mình sẽ thật sự làm ra chuyện gì.
Lục An An lắc đầu: "Sáng mai chị Nghi tới đón em đi học."
Cô nói: "Nửa tháng phải khởi động máy rồi, bây giờ cần phải học tập bổ sung.”
Thịnh Hành nhíu mày.
Đột nhiên, đôi mắt của Lục An An sáng rực lên, nhìn anh: "Nếu không anh luyện diễn với em đi?”
Lục An An đột nhiên nghĩ đến, tìm Thịnh Hành luyện tập diễn xuất thực ra rất thích hợp.
Kỹ thuật diễn của Thịnh Hành rõ như ban ngày, so với ngày trước kỹ thuật diễn của anh bây giờ đã có tiến bộ lớn, để anh dạy chẳng phải rất thích hợp sao.
Thịnh Hành mỉm cười nói: "Luyện diễn?"
"Vâng ạ."
Lục An An rút kịch bản từ đằng sau anh ra: "Được không ạ?"
Đối mặt với một đôi mắt to tròn long lanh của người yêu, đương nhiên Thịnh Hành không nói ra được lời từ chối.
Anh "Ừ" một tiếng, nhận lấy kịch bản từ trong tay cô: “Sau khi em đọc kịch bản xong thì có cảm giác gì?"
"Cái gì cảm giác gì?"
Thịnh Hành nói: "Hiểu biết đối với nhân vật."
Anh trầm giọng nói: "Trong kịch bản, mỗi một người đều là một cá thể đơn độc, có linh hồn của chính mình, em càng hiểu rõ nhân vật mà mình muốn đóng thì càng dễ diễn ra.”
Đối với Lục An An, Thịnh Hành cũng không biết mình nói như vậy có đúng hay không, nhưng tổng thể mà nói, nếu cô đã muốn học, anh cũng bằng lòng dạy dỗ.
Lục An An cái hiểu cái không đáp lời: "Còn gì nữa không ạ?"
Thịnh Hành cười: "Còn, em thông minh như vậy, khẳng định biết rõ."
Lục An An: "Em không thông minh."
Cô nằm ở bên cạnh nói: " Em rất sợ mình diễn không tốt."
"Sẽ không "
Thịnh Hành nói: "Phải tin vào mình, em muốn luyện đoạn nào với anh?”
“Lần lượt đi ạ?”
"Được."
Thịnh Hành nói: "Vậy để anh đọc trước kịch bản một chút."
Anh cũng là hôm qua nhận được tin tức, trước đây anh không biết Lục An An nhận được kịch bản bộ phim này.
Lục An An hiểu: “Vậy anh xem đi."
Lúc Thịnh Hành đọc thì thấy Lục An An có ghi chép rất nhiều bút ký trên kịch bản, có thể thấy cô rất nghiêm túc đối với lần đóng phim này.
Chỉ có điều có chút lời thoại...
Thịnh Hành nhíu mày nhìn cô: "Lời thoại chắc chắn cứ để như vậy?"
Lục An An nhìn biểu cảm khó xử của anh, không nhịn được bật cười ra tiếng.
"... Phim chiếu mạng mà."
Cô chớp chớp mắt nhỏ giọng nói: "Nhất định phải nói trắng ra, không thể có hàm súc."
Thịnh Hành day day huyệt thái dương, có chút đau đầu.
Anh hỏi: "Ai đóng nam chính?"
Lục An An rụt cổ một cái: "Em nói xong anh không được giận nha.”
Thịnh Hành đột nhiên có loại dự cảm không tốt lắm.
Mí mắt anh giựt giựt : "Ừ, không tức giận."
Lục An An: "Là Đồng Hướng."
Sau khi nói xong, cô nhìn sắc mặt Thịnh Hành thay đổi, lập tức nói: "Anh đã nói, sẽ không tức giận."
Thịnh Hành lẳng lặng nhìn cô vài giây thấp giọng nói: "Anh không tức giận."
"Vậy biểu cảm này của anh là sao?”
Lục An An nhìn, rõ ràng không giống như trước đó nói chuyện với mình.
Thịnh Hành yên tĩnh vài giây, kéo người bên cạnh lên.
“Anh thật sự là không tức giận."
Anh ghé vào bên tai Lục An An, âm thanh trầm thấp tê dại, tâm Lục An An nhảy lên một cái.
Anh hôn một đường đi xuống... Âm thanh hồ không rõ: "Nhưng anh ghen."