*Chương 265
Editor và Beta: Khánh Linh
Lục An An bước nhỏ đi vào nhà bếp, nhìn Lục Diên: "Anh, sao thế ạ?"
Lục Diên liếc mắt nhìn cô: "Bê cái này ra đi."
"... Dạ."
Lục An An nhìn anh: "Không phải anh muốn làm ạ?"
Lục Diên cười: "Sao nào?"
Anh liếc mắt Lục An An: "Anh cho rằng em càng thích từ mình dâng trà cho Thịnh Hành cơ.”
Nghe vậy, Lục An An le lưỡi một cái, ngượng ngùng nói: "Cám ơn anh trai."
Lục Diên "Ừ" một tiếng, không để ý đến cô nữa.
"Đi đi, không quấy rầy em nói chuyện với idol nữa.”
Anh nói: "Anh làm ít đồ ăn, em hỏi xem Thịnh Hành có muốn ăn không.”
“Em ra đây.” Lục An An tràn đầy phấn khởi nhìn Lục Diên: "Anh, hay để em vào làm đồ ăn cho hai người đi?”
Lục Diên thoáng ngừng một lát, suy nghĩ một lát: "Cũng được."
Lục An An đưa trà cho Thịnh Hành xong lại quay về nhà bếp.
Cô không cho Lục Diên và Thịnh Hành giúp đỡ, sau khi hỏi xong hai người muốn ăn gì liền bắt đầu bận tối mắt tối mũi trong bếp.
Tay nghề của cô bây giờ rất tốt nha.
Lục An An bận rộn nấu ăn trong bếp, hai người trong phòng khách lại nhìn thoáng qua nhau, đều không lên tiếng.
Kẻ thù trường kì mà gặp nhau ghét đại khái cũng chính là như vậy.
Lục Diên không nói chuyện với Thịnh Hành, Thịnh Hành cũng không lên tiếng.
Hai người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn nhà bếp, có thể nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ.
Sau hồi lâu yên tĩnh, Lục Diên đột nhiên hỏi: "Vòng tay kia bao nhiêu tiền?"
Thịnh Hành: "Có ý gì?"
Lục Diên: "Ý trên mặt chữ."
Thịnh Hành nhàn nhạt cười: "Ừm, không mua bằng tiền.”
Lục Diên liếc mắt nhìn anh: "Đừng tưởng An An cũng giống mấy cô gái nhỏ khác, có thể bị mấy món quà nhỏ lừa gạt."
Thịnh Hành cười: "Lời này cũng không phải tôi nói."
Lục Diên nghẹn lại.
Anh ấy dừng một chút, thấp giọng nói: "Thịnh Hành."
"Anh nói đi."
Lục Diên nhìn anh: "Tôi cũng sẽ không ngăn cậu đến gần An An, nhưng có chuyện tôi hi vọng cậu hiểu rõ, nếu như em gái của tôi có bất cứ ủy khuất gì, tôi sẽ không để yên cho cậu." Anh nói: "Tôi nói trước, những chuyện khác tự cậu suy nghĩ kỹ càng đi. Tôi là anh của con bé, có một số việc tôi sẽ không nói lý với cậu.”
Chính là bênh vực người mình.
Không giảng đạo lý bênh vực người mình.
Lục Diên tuyệt đốikhông cho phép bất kì người nào khiến Lục An An một lần nữa chịu thương tổn, bất kể là tinh thần hay là cái gì khác. Anh đều muốn ngăn chặn.
Nếu như có, vậy cho dù phải không chết không thôi, anh cũng sẽ không bỏ qua người kia.
Thực ra nguyên nhân anh không thích Thịnh Hành có rất nhiều, lại không phải bởi vì hai người là đối thủ.
Ở trong cái giới này, Lục Diên tốt xấu gì cũng biết không ít chuyện. Về Thịnh Hành, cuộc sống riêng của anh không có chút loạn nào, ngược lại còn rất sạch sẽ.
Nhưng mà quá sạch sẽ, ngược lại lại khiến người ta sinh lòng nghi ngờ.
Ở trong giới con đường anh đi vẫn luôn rất thông thuận, Lục Diên không hề ghen ghét gì với Thịnh Hành, anh chỉ có chút suy đoán và nghi ngờ với thân phận của Thịnh Hành.
Mặc dù không thể khẳng định, nhưng cũng đã đoán được tám chín phần mười.
Anh không hâm mộ cũng không ghen ghét, trước đây cũng không quan tâm, nhưng Thịnh Hành bây giờ có quan hệ với An An, Lục Diên liền không thể không nghĩ nhiều.
Trong mắt Lục Diên, anh cũng không cần An An phải tìm một người bạn trai có bối cảnh mạnh mẽ như thế nào, anh chỉ hi vọng bạn trai tương lai cô tìm được là người có gia thế thuần khiết, sạch sẽ là tốt rồi.
Người như Thịnh Hành con cháu hào môn thế gia này, anh thực ra còn lo lắng nhiều hơn.
Anh sợ tương lại An An nhà anh trải qua không vui vẻ, cũng sợ rất nhiều chuyện.
Trong lòng Lục Diên, em gái của mình vô cùng đơn thuần, thật sự không hợp với Thịnh Hành cho lắm.
Nhưng Lục An An thích, Thịnh Hành đối với cô cũng có ý.
Lục Diên rất muốn làm một kẻ ác, nhưng cũng biết mình không làm được, cũng không làm tiếp được.
Anh không đành lòng để Lục An An khổ sở.
Lâm Nhược Tinh cũng đã nói với Lục Diên rất nhiều lần, Lục Diên vẫn luôn vô cùng bất an
Mặc dù rất muốn thả cô ra, không tiếp tục nhìn chằm chằm Lục An An nữa, nhưng tóm lại anh vẫn không an lòng.
Hôm nay tình cờ gặp Thịnh Hành, mặc dù Lục Diên vẫn chưa hoàn toàn nghĩ thông, nhưng chuyện nên nói vẫn phải nói, còn vễ chuyện sau này hai người sẽ phát triển như thế nào, đó là chuyện của bọn họ.
Nhưng anh vẫn muốn cảnh cáo Thịnh Hành trước, bé con nhà bọn họ không được bị ức hiếp, cũng không thể chịu thiệt thòi.
Rất ích kỷ, nhưng đây là suy nghĩ của người trong nhà.
...
Thịnh Hành nghe, cuối cùng nhìn thẳng vào Lục Diên một cái.
"Tôi còn tưởng rằng ―― "
Lục Diên nhíu mày.
Thịnh Hành nói: "Tôi còn tưởng rằng anh muốn nói gì."
Lục Diên: "Rất buồn cười à?"
Thịnh Hành lắc đầu: "Không phải."
Anh thoáng ngừng một lát, nghiêm mặt nói: "Yên tâm đi."
Anh nói: "Bất kể là hôm nay anh có nói ra chuyện này hay không, tôi đối với An An... Cho tới bây giờ không hề có chút ý muốn đùa giỡn gì cả, cũng không hề không nghiêm túc.”
Đây là lời nói thật, cũng là điều Thịnh Hành muốn nói.
Chỉ là anh không nghĩ tới Lục Diên vậy mà có thể bằng lòng bàn bạc chuyện này với mình.
Lục Diên liếc mắt nhìn anh, nhấp một ngụm trà nói: "Cậu vẫn nên ngẫm lại thân phận của mình đi."
Thịnh Hành: "..."
Anh bật cười, nhìn Lục Diên: "Anh nói chuyện yêu đương các fans cũng có thể đón nhận, vì sao tôi không được?"
Lục Diên nghẹn họng.
Anh ấy không thèm để ý đến Thịnh Hành nữa.
Tình huống của anh ấy và Thịnh Hành nào có giống nhau.
Kể từ sau lần nằm viện nhiều ngày trước, các fans đối với chuyện Lục Diên có người yêu đã hoàn toàn thả bay.
Thậm chí còn muốn anh mau mau hẹn hò đi, còn có người nói chỉ thích anh nói chuyện yêu đương.
Bọn họ đều sợ khi anh còn sống lại không thể làm được chuyện mình thích, muốn anh thích gì làm nấy, trạng thái của anh và Thịnh Hành hoàn toàn không giống nhau.
Trước đó Thịnh Hành chỉ có scandal mà thôi, mặc dù có scandal bạn gái nhưng không tới nửa ngày đã bị bên anh làm sáng tỏ.
Tâm trạng fans của Lục Diên và tâm trạng fans Thịnh Hành không giống nhau, cái này không thể so sánh nói rõ ràng.
Nếu như Thịnh Hành thật sự nói chuyện yêu đương thì các fans trong thời gian ngắn căn bản sẽ không thể đón nhận được.
Thịnh Hành cười cười, nghiêm túc nói: "Lục Diên, tôi nghiêm túc."
Lục Diên "Ừ" một tiếng: "Không nghiêm túc thì cậu làm sao bước chân vào trong nhà tôi được.”
Thịnh Hành: "..."
Hai người đang nói chuyện, mì của Lục An An đã nấy xong.
Sau khi ăn mì xong, Lục Diên liền đuổi người.
Anh nhìn hai người, cảnh cáo nói: "Thầy Thịnh mà về muộn quá thì không tốt đâu.”
Thịnh Hành: "..."
Lục An An: "..."
Nói xong, Lục Diên lại nhìn vào Lục An An: "Đừng chậm trễ quá nhiều thời gian thầy Thịnh của em.”
"A. Em biết rồi."
Sau khi Lục Diên đuổi hai người ra, Lục An An và Thịnh Hành đưa mắt nhìn nhau.
Cô sờ sờ chóp mũi, đề nghị: "Anh muốn qua nhà em không?"
Thịnh Hành nở nụ cười tươi rói: "Muốn."
Lục An An cười, đè xuống tâm tình kích động nói: "Vậy đi thôi."
Thịnh Hành hơi nhướng mày, nhìn sườn mặt cô cong cong môi.
"Trong nhà có cái gì?"
Lục An An "A" một tiếng: "Cái gì là cái gì ạ?"
Thịnh Hành chỉ vào nhà: “Ban nãy không cho anh của em vào không phải bởi vì có bí mật gì không muốn cho anh xem à?”
"..."
Không thể không nói, Thịnh Hành đúng là thông minh.