Xuyên Thành Em Gái Của Đối Thủ Idol Nhà Mình ( Dịch Full )

Chương 264

Chương 264 -
Chương 264 -

Chương 264

Editor và Beta: Khánh Linh

Lục An An kinh ngạc nang cao âm lượng: “Thực sự là em sao?"

Đường Nghi: "Ừ, bên đoàn làm phim đã xác định chọn em!”

Đường Nghi nói: "Chị vừa mới nhận được thông báo đây.”

Lục An An kinh ngạc không thôi: "...Em còn tưởng rằng sẽ là Đông Nhi chứ."

Đường Nghi: "Không phải cô ấy, cô ấy đóng nữ phụ.”

"A?"

Lục An An không thể tin được hỏi: "Vì sao cô ấy lại chọn vai nữ phụ ạ?”

Đường Nghi: "Chị cũng không biết, chỉ biết như thế thôi.”

Cô nói: “Nếu như em muốn biết thì chị sẽ để người hỏi thăm một chút nhé?”

"Không cần không cần ạ."

Lục An An khiếp sợ: "Em chỉ thấy hơi kinh ngạc thôi ạ… Em mà lại đoạt được nhân vật nữ chính này."

Đường Nghi: "Em có thể có chút lòng tin với chính mình được không, tốt xấu gì em cũng có mấy giáo viên lợi hại lận đó."

"... A."

Nói thì nói vậy, sau khi cúp điện thoại, đã nhận được email thông báo, Lục An An vẫn cảm thấy rất kỳ diệu.

Sao mình lại đột nhiên được nhận đóng nữ chính vậy.

Chuyện này trước đó cô cũng không dám nghĩ tới.

Nghĩ nghĩ, Lục An An còn cố ý gửi một tin nhắn cho Lục Diên.

Sau khi gửi tin nhắn xong, lại cân nhắc, cũng gửi cho Thịnh Hành một tin nhắn.

Sau khi thông báo cho hai người này, Lục An An tìm Úy Sơ Hạ tới nói chuyện một chút.

Úy Sơ Hạ: [ Cái gì? ! ! ! Bà sẽ đóng phim cùng Đồng Hướng á? Vậy tui có thể tới tham ban hay không! ! ! ]

Lục An An: [ Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc chắn là vậy, thế nhưng thời gian khởi động máy còn chưa xác định nữa. ]

Úy Sơ Hạ: [ A a a a a a a a còn chưa có thông báo sao? ]

Lục An An: [ Còn chưa có, thế nhưng cũng sắp rồi, tớ nghe nói trước đó bọn họ đã vì bộ phim này trù bị rất lâu, có thể nửa tháng hoặc một tháng nữa sẽ khai máy. ]

Úy Sơ Hạ: [ A a a a a a a Tui muốn tham ban! Tui nhất định phải tới tham ban! ! Bà nhớ cẩn thận quay phim đó, đến lúc đó tui sẽ kéo cả nhà tới xem phim của bà. ]

Lục An An cười: [ Được. ]

Rảnh rỗi nói chuyện với Úy Sơ Hạ mấy câu, Thịnh Hành gọi điện thoại đến.

Lục An An nhướng mày nở nụ cười, nằm trên ghế sa lông nhận điện.

"Alo."

"Chúc mừng."

Thịnh Hành trầm thấp nở nụ cười: "Vừa mới nhận được thông báo sao?"

"Vâng ạ."

Lục An An có chút vui vẻ: "Anh có ngạc nhiên không?”

Thịnh Hành cười: "Anh cũng được.”

“Sao lại thế?”

Thịnh Hành suy nghĩ, nói: “Em chỉ cần nghiêm túc, có đoạt được cũng không có gì ngoài ý muốn, trước kia anh đã xem vai diễn phụ mà em đóng rồi, kỹ thuật diễn rất tự nhiên, bộ phim này có lẽ cũng sẽ không quá kém."

Nghe vậy, Lục An An sâu xa nói: "Nghe thấy lời này của anh, trong lúc nhất thời em không biết nên vui vẻ hay là buồn bực đây.”

Thịnh Hành khẽ cười : "Vui vẻ."

Lục An An gắng sức bĩu môi: "Há, bao giờ thì anh về?”

"Sáng ngày mai."

Thịnh Hành bên kia thoáng khựng lại, âm thanh đè ép thấp lại, có vẻ đặc biệt quyến rũ: "Nhớ anh sao?"

Lục An An vùi đầu vân vê ôm gối: "Không có."

Thịnh Hành: "Thật sao?"

Lục An An ngạo kiều "Hừm" một tiếng, nhỏ giọng thầm thì: "Đương nhiên, anh cũng không ―― "

Hai chữ nhớ em còn chưa nói ra, Thịnh Hành liền nói: "Anh nhớ em."

Rõ ràng Thịnh Hành không nhìn thấy, cũng không nghe được tiếng tim đập bây giờ của cô, thế nhưng cô vẫn cảm thấy mặt của mình rất nóng.

Lục An An sờ sờ khuôn mặt đang nóng lên của mình, liếm liếm môi, chậm rì rì nói: "Ồ."

Thịnh Hành cười: "Chỉ vậy thôi?"

“Nếu không thì sao?”

Lục An An nhỏ giọng nói: "Anh còn muốn gì nữa?"

Thịnh Hành ở bên kia suy nghĩ, thấp giọng hỏi: "Lâu quá không được gặp bạn gái rồi, có được hôn bạn gái một cái không?”

"A?”

Lục An An bị anh dọa cho phát sợ.

Cô nghẹn họng, tỏ vẻ không hiểu gì hết: “Hôn cái gì mà hôn? Em không nghe hiểu anh đang nói cái gì."

Thịnh Hành cũng không miễn cưỡng cô, cười nhạt một tiếng: "Phía bên anh còn phải bận thêm mấy ngày nữa, sáng mai sẽ về, ngày mai em có công việc gì không?”

"Không ạ."

Lục An An nói: "Sáng mai em cũng ở nhà nghỉ ngơi."

"Ừ." Thịnh Hành nói: "Anh về tìm em."

"Ừm."

Cúp điện thoại, Lục An An ở trên ghế salông lăn hai vòng mới đè lại được tâm trạng nhảy nhót của mình, vui vẻ giấu đi nụ cười trên mặt.

Một quãng thời gian không gặp, cô thật sự rất nhớ rất nhớ Thịnh Hành.

*

Chỉ là, trùng hợp thay.

Hôm nay Thịnh Hành về, Lục Diên cũng về.

Lục An An vừa mở cửa liền nhìn thấy hai người đứng ở cửa ra vào.

Khóe mắt cô giật giật, thật không dám tin tưởng Thịnh Hành đây rốt cuộc là cái vận may gì, vì sao lại có thể một lần lại một lần gặp được Lục Diên.

Lục Diên nhìn biểu cảm của cô, hơi nhướng mày: "Nhìn thấy anh mà em bày ra cái vẻ mặt gì đây, không muốn gặp anh?”

Lục An An: "Muốn mà."

Lục Diên cười lạnh: "Sao anh không nhìn ra em nhớ anh chút nào nhỉ.”

Nghe vậy, Lục An An bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Nào có đâu."

Cô chỉ có chút ngoài ý muốn "Kinh ngạc vui mừng" mà thôi, thật sự đó.

Cô tủi thân mắt long lanh trừng mắt nhìn Thịnh Hành.

Thịnh Hành cũng có chút bất đắc dĩ, mím môi lại.

Anh thật sự cảm thấy mình có thù với Lục Diên mà, sao lần nào anh tới cũng có thể gặp được người này chứ.

Lục Diên nhìn Lục An An còn đứng chắn ở cửa ra vào: "Sao, không hoan nghênh anh vào?"

"Không có."

Lục An An vừa định nghiêng người, đột nhiên nghĩ ra cái gì, cô lại chặn lại cửa, ngước mắt lên nhìn hai người: "Anh... Nếu không thì hai người qua bên kia đi?"

Lục Diên: "Vì sao?"

Lục An An gãi gãi đầu nói: "Em không biết anh và thầy Thịnh sẽ tới, nhà em có chút bừa bộn.”

Nói xong, cô nhìn về phía Thịnh Hành: "Thầy Thịnh, có được không ạ?"

Thịnh Hành: "Anh không có chuyện gì, anh chỉ ghé thăm em một chút thôi.”

Lục Diên: "Em gái của tôi có cái gì hay mà nhìn?"

Thịnh Hành không sợ Lục Diên một chút nào, bình tĩnh đáp lại: "Rất đẹp."

Lục Diên: "..."

Dựa vào, lời này muốn anh phản bác như thế nào?

Dù có bật lại như thế nào hình như cũng không thích hợp cho lắm.

Anh nghiến răng, nhìn vẻ mặt nịnh nọt của Lục An An, hừ lạnh một tiếng: "Vậy qua bên kia đi."

Anh vẫn phải để lại mặt mũi cho Lục An An: "Hôm nay em ở nhà làm cái gì?"

Lục An An: "Em vẫn đọc sách vẽ vời xem phim các thứ thôi.”

“Bao giờ thì khởi công, đã có thời gian chắc chắn chưa?”

"Tối hôm qua chị Nghi có nói với em là nửa tháng sau sẽ bắt đầu, vào ngày lễ Giáng Sinh ạ.”

Lục Diên gật đầu: "Rất tốt."

"Ừm." Lục An An lén lút trừng mắt nhìn Thịnh Hành, không một tiếng động nói.

Khóe môi Thịnh Hành cong lên, cho cô ta một ánh mắt an ủi.

Hai người xoay đầu đi vào nhà làm sao, mặc dù Lục Diên không thích Thịnh Hành, nhưng đạo đãi khách vẫn có.

Sau khi hỏi Thịnh Hành muốn uống gì liền tiến vào nhà bếp.

Anh vừa đi, Lục An An lập tức thò tay xuống bàn nắm tay Thịnh Hành, vừa đáng thương lại tủi thân.

Đây thực sự là... Anh trai yêu dấu có đôi khi quá tốt rồi, trở ngại cho việc em gái nói chuyện yêu đương mà.

Quá khó khăn.

Thịnh Hành nở nụ cười, nắm tay của cô hỏi: "Làm sao vậy?"

Lục An An hít sâu một hơi, nói: "Em không biết hôm nay anh của em về."

Thịnh Hành: "Ừm, không có chuyện gì."

Anh cúi đầu nhìn Lục An An: "Anh chỉ là tới xác nhận một chút."

"Xác nhận cái gì ạ?”

Thịnh Hành cười: "Xác nhận là em không chạy."

Khoảng thời gian này anh quá bận, nhưng sau khi hết bận Thịnh Hành sẽ có một quãng thời gian nghỉ ngơi, cho nên đã một quãng thời gian rất dài hai người không được gặp nhau rồi.

Lục An An mỉm cười nói : "Chắc chắn em sẽ không chạy."

Thịnh Hành: "Cũng không nhất định."

Anh sâu xa nói: "Anh nghe nói bộ phim này của em sẽ phải đóng nói chuyện yêu đương với người khác nhỉ?"

Lục An An: "..."

QAQ.

Cô há miệng thở dốc, có chút không biết nên giải thích như thế nào.

"Dạ."

Lục An An nhìn biểu cảm của Thịnh Hành, vừa định nói chuyện, giọng nói của Lục Diên lại từ bên trong truyền tới: "An An."

Lục An An bị Lục Diên làm giật mình, lập tức buông tay của Thịnh Hành ra.

“Em đây.”

Thịnh Hành nhìn lòng bàn tay rỗng tuếch, lại thấy có chút đau đầu.

Bình Luận (0)
Comment