Xuyên Thành Em Gái Của Đối Thủ Idol Nhà Mình ( Dịch Full )

Chương 270

Chương 270 -
Chương 270 -

Chương 270

Editor và Beta: Khánh Linh

Cuối cùng, bốn người đi ăn đồ nướng biến thành một đám người đi ăn đồ nướng.

Hơn nữa Lục An An phát hiện, mấy vị đại lão như Ôn Tư Niên đối với đồ nướng quán ven đường không để ý một chút nào, không có chút khó chịu nào.

Trước đây cô còn tưởng rằng... Loại người cấp bậc như bọn họ sẽ không ăn ở mấy quán ven đường.

Nghĩ nghĩ, Lục An An không nhịn được cười.

Thịnh Hành ghé mắt nhìn cô: "Cười gì thế?"

"Không có gì."

Lục An An chớp chớp mắt, nói: "Trước kia em còn nghĩ mấy người như anh Ôn sẽ không bao giờ ăn ở loại quán ven đường như thế này cơ."

Thịnh Hành nở nụ cười: "Không đâu. "

Anh nói: "Trước đây bọn họ còn rất thích ăn như thế này."

"A, lúc nào thế ạ?"

Thịnh Hành giải thích cho cô: "Hồi học đại học.”

Lục An An quay đầu nhìn anh, đôi mắt sáng lóng lánh nói: “Các anh quen nhau từ khi học đại học ạ?”

"Ừm."

Thịnh Hành nướng thịt cho cô ăn, thấp giọng nói: “Quen từ lâu lắm rồi, anh và Ôn Tư Niên quen nhau sớm nhất, sau đó mới quen với đạo diễn Phong."

Lục An An gật đầu, đột nhiên cảm thấy rất tò mò với những năm tháng trước đây của Thịnh Hành.

Cô lại nghĩ tới tấm ảnh chụp từ thời trung học phổ thông kia của Thịnh Hành, vóc người của anh khi đó đã đẹp như vậy, khuôn mặt anh lúc đó đã đẹp như vậy, nhất định sẽ có rất nhiều người theo đuổi anh.

Nghĩ nghĩ, Lục An An không nhịn được hỏi: "Lúc các anh học cấp ba như thế nào vậy?”

Mặc dù cô là fans của Thịnh Hành nhưng đối với những chuyện như vậy cũng thật sự không hiểu rõ.

Thịnh Hành rất ít khi nhắc đến chuyện trước đây, tất cả tư liệu công khai của anh đều là sau khi tiến vào giới giải trí mới có, còn những chuyện trước đây thì ... Nếu như không phải Hạ Uyển Nhiên tự nhiên khơi mào, thật sự sẽ không có ai biết anh đã từng là bạn học hồi trung học phổ thông với Hạ Uyển Nhiên.

Thịnh Hành hơi sửng sốt, ngoài ý muốn nhìn cô: "Muốn biết sao?"

“Có chút ạ.”

Lục An An nhỏ giọng nói: "Em nghĩ cuộc sống cấp ba của anh nhất định rất phong phú."

Thịnh Hành mỉm cười: "Có chút một chút."

Lục An An: "A?"

Thịnh Hành nói: "Mỗi ngày đều bị bài tập phủ kín sinh hoạt, quả thực là rất phong phú."

Lục An An: "..."

Cô lúng túng nhìn Thịnh Hành: "Em không phải ý đó."

Thịnh Hành đột nhiên nở nụ cười: "Anh biết."

Anh suy nghĩ, thấp giọng nói: "Nếu như em tò mò thì chờ lần sau em được nghỉ anh dẫn em đi xem nhé?”

“Vâng ạ.”

Hai người trò chuyện ở bên cạnh, đám người Ôn Tư Niên ở bên cạnh ríu rít gọi.

“Ê ê, hai đứa đang làm gì ế, Thịnh Hành, có mỗi một xiên thịt mà sao nướng mãi không xong thế, nướng còn không kĩ kìa.”

Thịnh Hành nhẹ liếc mắt nhìn anh ta: "Tự cậu không biết nướng à?"

Ôn Tư Niên: "..."

Anh ta liếc nhìn Lục An An bên cạnh, vẻ mặt tươi cười nói: "An An, tới tới, để anh trai nướng cho em."

Tiếng nói vừa dứt, người trái kẻ phải đồng thanh lên tiếng: “Cậu muốn làm anh trai của ai?”

Ôn Tư Niên: "..."

Thịnh Hành và Lục Diên đối mắt nhìn nhau, song song dời mắt.

Đáng ghét.

Lâm Nhược Tinh ở bên cạnh bật cười: "Hai anh đủ rồi nha."

Cô ấy vẫy tay tay: "An An qua bên này với chị Nhược Tinh đi."

Nghe vậy, Phong Minh Thành nhấp một ngụm rượu, hỏi: "Vì sao không phải là chị dâu?"

Lục An An: "..."

Lâm Nhược Tinh: "..."

Lâm Nhược Tinh im lặng vài giây, liếc xéo Phong Minh Thành: "Nói cái gì đấy?"

Ôn Tư Niên hi hi ha ha cười cười, trêu chọc nói: "Vậy nhất định là do Lục Diên chưa đủ cố gắng rồi."

Anh nhìn Lâm Nhược Tinh, nói: "Nếu không thì, đá tổng giám đốc Lục đi.”

Tiếng nói vừa dứt, một chén rượu bị đặt trước mặt Ôn Tư Niên.

Vẻ mặt của Lục Diên tự nhiên: "Ôn toàn bộ, tổng giám đốc Ôn uống đi."

Ôn Tư Niên: "..."

Lâm Nhược Tinh ở bên cạnh Lục Diên cười khẽ, nụ cười vô cùng đáng yêu,

dáng vẻ vô cùng hiền lành: "Uống đi uống đi tổng giám đốc Ôn, rượu nơi này không tệ nha, trước khi gọi tôi còn cố ý hỏi trước rồi đó."

"... ..."

Đến cuối cùng, Ôn Tư Niên dưới ánh mắt dồn ép của hai người người kia, không thể không nâng cốc uống rượu.

Đắc tội ai cũng được, không thể đắc tội với một trong hai người đang yêu nhau mà ô ô ô.

Lục An An ở bên cạnh cười thầm.

Cô đã nhận ra, mấy người này dưới màn ảnh thật sự rất giống những người khác, giống những người bình thường.

Đều thích nói đùa, cũng thích ầm ĩ chọc ngoáy.

Không có những thứ ngổn ngang kia, giữa bọn họ cũng không có khoảng cách, cảm giác còn rất tốt.

Lục An An đang nghĩ nghĩ, thịt nướng trước mặt đã được nướng xong, còn đều do Thịnh Hành nướng.

"Nếm thử đi."

"Cảm ơn thầy Thịnh."

Đám người Lục Diên còn ở bên cạnh, cô cũng không dám làm càn.

Thịnh Hành không lên tiếng, ở bên dưới bàn gãi gãi lòng bàn tay của cô.

Tim Lục An An đột nhiên nhảy lên một cái, vừa chột dạ lại kích động.

Cô liếc nhìn kẻ cầm đầu, kẻ cầm đầu rất bình tĩnh thu tay về, giọng điệu rất bình tĩnh: "Ăn ngon không?"

Lục An An nếm thử một miếng: "Ngon ạ."

Lâm Nhược Tinh từ bên cạnh tới gần: "Chị ăn với được không?”

"Tất nhiên là được." Lục An An trợn to mắt nói: "Mọi người cũng có thể ăn nha."

Ôn Tư Niên nhìn mấy người bọn họ tương tác qua lại, ung dung thong thả nói: "Bọn anh cũng không dám."

Lục An An: "..."

Ôn Tư Niên cười cười, chắc hẳn anh ta cũng không biết hai người đang lén lút hẹn hò, nghĩ nghĩ, anh ta vì kích thích Thịnh Hành còn cố ý hỏi: "An An này."

"Dạ?"

Lục An An đàng hoàng trịnh trọng: "Tổng giám đốc Ôn nói đi ạ.”

“Đừng gọi là tổng giám đốc Ôn, gọi anh trai là được."

Anh cười hỏi: "An An, em thích chàng trai như thế nào nha?”

Lục An An nháy mắt: "Chàng trai như thế nào gì ạ?”

"Giúp em tìm đối tượng nha."

Ôn Tư Niên đùa giỡn cô: “Em thấy anh trai thế nào?”

Lục An An: "Anh của em á?”

Cô giả ngu nói: "Anh của em là hoa đã có chủ.”

Ôn Tư Niên: "..."

Lục Diên ở bên cạnh mỉm cười, nói: "An An chướng mắt cậu, đừng giãy dụa nữa."

Ôn Tư Niên bình tĩnh nói: "Tôi còn lâu mới tin.”

Anh ta tự giới thiệu: "Em xem xét anh Ôn một chút đi. Thực ra anh Ôn cũng rất tốt đó, có sự nghiệp thành công, có tiền có tài, còn rất đẹp trai nữa nè?"

Lục An An vừa định đáp lời.

Lục Diên liền chất vấn: "Nhà họ Lục chúng tôi nhìn thiếu tiền à?”

Ôn Tư Niên: "..."

Thịnh Hành: "Idol của em ấy không đẹp trai à?"

Hai người một lần nữa trăm miệng một lời nói: "Cậu đừng có nằm mơ."

Bình Luận (0)
Comment