Chương 273
Editor và Beta: Khánh Linh
Cũng may cô đã làm sáng tỏ nhanh nên không bao lâu cơn sóng drama này cũng dần dần tản đi.
Lục Diên còn cố ý gọi điện thoại tới cho Lục An An.
"An An."
Lục An An tủi thân chớp chớp mắt: “Anh ạ.”
Lục Diên còn chưa kịp nói gì, nghe thấy giọng cô như vậy đột nhiên lại không thể nói ra lời dạy dỗ. Anh bất đắc dĩ day day mắt, thấp giọng hỏi: "Sao em lại đi ăn cơm cùng Đồng Hướng?"
Lục An An: "Vô tình gặp ạ, chị Nghi nói muốn hợp tác thì nhất định phải cùng nhau đi ăn cơm, cũng không thể quá tránh hiềm nghi."
Lục Diên hiểu: "Nói ra cũng có lý, sau này ra ngoài nhớ cẩn thận một chút."
"Vâng ạ, em biết rồi."
Lục Diên dặn dò vài câu, cũng không nhiều lời, anh dặn Lục An An nghỉ sớm một chút sau đó cúp điện thoại.
Anh vừa cúp điện thoại thì lại có cuộc gọi tới của Thịnh Hành.
"Vừa nãy anh của em gọi điện thoại à?"
Lục An An: ". . . Sao anh biết?”
Thịnh Hành nở nụ cười: "Ừm, đoán được."
Lục An An bĩu môi, nằm ở trên giường chớp chớp mắt nói: "Thầy Thịnh, em đi ăn là bốn người đó, không phải hai người."
Thịnh Hành: "Ừm."
Lục An An nói tiếp: "Anh sẽ không ghen chứ?"
"Không đâu."
Lúc này Thịnh Hành đang xem lịch trình công việc, thấp giọng hỏi: "Ngày mai em phải làm gì?"
“Chắc là tối sẽ họp mặt mọi người.”
Lục An An nói: "Các nghệ sĩ khác và nhân viên công tác chiều ngày mai mới đến, cho nên hẳn sẽ họp lại một lần rồi cùng nhau ăn cơm."
Thịnh Hành hiểu rõ: "Ừ, bao giờ xong thì nhắn tin cho anh.”
"Vâng vâng."
Thịnh Hành không nhiều lời với Lục An An, sau khi dặn dò vài câu cũng theo sau cúp điện thoại.
Ngày đầu tiên ngủ ở thành phố X, Lục An An khó có khi bị mất ngủ.
Cô rời giường lăn lộn một chút, tĩnh tĩnh tâm tình rồi mới bò lên trên giường đi ngủ.
Sáng ngày thứ hai, Đường Nghi không tới quấy rầy cô, cứ để mặc cô ngủ đến khi tự tỉnh.
Sau khi tỉnh lại, Lục An An và Đường Nghi cũng không đi ra ngoài chỉ ở trong khách sạn gọi đồ ăn lên phòng, sau khi ăn trưa xuống thì nằm trong phòng xem phim.
Đến buổi tối, mấy người đạo diễn Vương và nhà sản xuất cũng đến, mọi người cùng nhau mở một cuộc họp ngắn gọn.
Đương nhiên, nói là ngắn gọn, nhưng thực ra cũng tốn kha khá thời gian. Sau khi họp xong mọi người cùng nhau đi vào nhà hàng trong khách sạn, làm một bữa liên hoan trước khi khởi động máy.
Trong khoảng thời gian ăn cơm, Lục An An còn nhận được tin nhắn Thịnh Hành gửi tới.
Lục An An lén lút trả lời lại hai câu rồi cất điện thoại di động đi.
Chờ tới khi mọi việc xong xuôi đã tới gần mười giờ tối.
Lục An An đóng vai nữ chính nên cũng bị mời rượu hai chén, cũng may có Đường Nghi ở bên cạnh, coi như cô có uống say cũng không có vấn đề gì quá lớn.
Đường Nghi ghé mắt nhìn người bên cạnh: "Em có ổn không?"
Mặt Lục An An có chút đỏ hồng, vân vê trên cánh tay Đường Nghi, làm nũng nói: "Có chút choáng váng ạ.”
Đồng Hướng ở bên cạnh nhìn thấy thế thì hơi dừng lại một chút, nói: “Chị Nghi, không thì để em đi lấy ít trà giải rượu nhé?”
"Không cần đâu."
Đường Nghi mỉm cười nhìn Đồng Hướng: "Chờ xíu là ổn đấy mà.”
Đồng Hướng hơi ngẩn ra, nhìn dáng dấp kia của Lục An An: "Hay là em cứ đi lấy nhé?”
Anh nhìn người đại diện bên cạnh: "Anh đi đi."
Người đại diện gật đầu: "Ok, để anh đi lấy trà giải ruouj cho.”
Đến lúc này, Đường Nghi cũng hết cách từ chối.
Chị ấy cười cười, đỡ Lục An An nói: "Cảm ơn thầy Đồng, làm phiền rồi.”
Đồng Hướng: "Chị Nghi, đừng nói thế, em chịu không nổi."
Mặc dù nói Đồng Hướng là nghệ sĩ, nhưng trước mặt Đường Nghi anh ta vẫn không đủ năng lực để gánh được danh xưng thầy Đồng này.
Đường Nghi mỉm cười: "Ừ."
Sau khi đi tới tầng của mình, Đồng Hướng muốn phụ một tay Đường Nghi bên này: "Chị Nghi, hay để em đỡ em ấy cho?”
"Không cần đâu."
Đường Nghi lập tức nói: "Chị đỡ được rồi."
"Thế nhưng ―― "
Thế nhưng còn chưa nói hết, Lục An An đột nhiên mở mắt ra: "Đến rồi ạ?"
Đường Nghi: "Ừm."
Lục An An liếc nhìn Đồng Hướng, khẽ mỉm cười nói: "Cảm ơn anh, tự em đi được.”
Đồng Hướng hơi sửng sốt: "Ừ."
Ba người vừa đi vừa nói chuyện, cũng không chú ý tới cách đó không xa, trước cửa phòng Lục An An có một người đang đứng.
Thẳng đến lúc đi tới nơi, Đồng Hướng là người đầu tiên phát hiện.
Anh kinh ngạc nhìn người đàn ông xuất hiện ở kia, có một lát hoảng hốt.
Đồng Hướng còn chưa kịp phản ứng, đôi mắt của Lục An An đã sáng rực lên, cô lảo đảo một chút, chạy tới bên kia: "Thịnh Hành!"
Đồng Hướng: ". . ."
Đường Nghi: "? ? ? ! ! !"
Chị ấy trợn to mắt nhìn Lục An An, lại liếc nhìn người đàn ông bọc kín mít chặt chẽ cách đó không xa, im lặng.
Thịnh Hành nhìn cơ thể nho nhỏ chạy tới của Lục An An, tiếp được người tới.
"Ừm."
Anh ngửi được mùi rượu trên người Lục An An, trầm giọng nói: "Uống rượu?"
"Uống một chút nạ.”
Thịnh Hành nhìn dáng vẻ ngây thơ của cô, thấp giọng hỏi: "Chắc chắn chỉ là một chút?"
"Ưm nạ."
Đường Nghi nhìn hai người, lại giật mình cảm thấy. . . Hình như là rất bình thường.
Chị ấy đầu lại nhìn về phía Đồng Hướng, xấu hổ nở nụ cười: "An An, về tới phòng rồi."
Nói xong, cô nhìn Thịnh Hành: "Sao thầy Thịnh lại tới đây?"
Thịnh Hành liếc nhìn Đồng Hướng, yếu ớt nói: "Đi ngang qua, tiện đường qua xem An An một chút."
Đường Nghi: ". . ."
Chị ấy không vạch trần lời nói dối của Thịnh Hành.
Mấy người còn chưa kịp chào hỏi, Lục An An đã nắm tay Thịnh Hành nói:
"Thịnh Hành."
"Sao thế?"
Lục An An tủi thân mắt long lanh nhìnanh, nhỏ giọng nói: "Hôm nay là đêm Giáng sinh."
Thịnh Hành nở nụ cười, cong cong môi: "Sau đó thì sao?"
“Anh đã ăn táo chưa?”
“Chưa.”
( Người Trung Quốc cho rằng việc bạn nhận được một quả táo đỏ vào đêm Giáng sinh, đồng nghĩa với việc bạn nhận được một lời chúc may mắn, bình an từ đối phương. Nếu dùng 24 đồng xu mua một quả táo đem tặng cho người mình thích, bạn sẽ nhận được tình yêu đích thực. )
Thịnh Hành nhìn cô: "Mở cửa trước đã.”
Đường Nghi hiểu, nhanh chóng mở cửa ra.
Chị ấy quay đầu nhìn Đồng Hướng còn chưa đi vừa định nói chuyện Thịnh Hành đã lên tiếng: “Đồng Hướng."
Đồng Hướng hơi sửng sốt: "Thầy Thịnh nói đi."
"Không có gì."
Thịnh Hành yếu ớt nói: "Đêm nay cái gì cậu cũng không nhìn thấy."
Đồng Hướng ở trong cái vòng này đã được mấy năm, vừa nghe liền hiểu.
Ánh mắt của anh ta phức tạp nhìn vào Lục An An, nhưng cũng biết cái gì mình nên làm cái gì không nên làm.
Anh ta gật gật đầu: "Vâng, em không nhìn thấy bất cứ thứ gì."
Nói xong, Đồng Hướng mở cửa phòng mình ra đi vào.
Bên này, Đường Nghi theo sau Lục An An và Thịnh Hành tiến vào phòng, chị ấy nhìn hai người trước, có chút đau đầu.
"An An?"
Lục An An quay đầu nhìn chị ấy: “Chị Nghi, sao thế ạ?"
Đường Nghi nhìn Thịnh Hành, lại liếc tư thế nhìn hai người này, không chút nào ngoài ý muốn hỏi: "Hai người các em . . . Ở cùng một chỗ từ bao giờ? Lục Diên biết không?"
Thịnh Hành: "Có lẽ là không biết."
Anh áy náy nhìn Đường Nghi: "Xin lỗi."
Đường Nghi khoát khoát tay: "Người cậu nên nói xin lỗi không phải chị."
Chị ấy cúi đầu liếc nhìn, Lục An An đang kéo Thịnh Hành không chịu buông ra.
Đường Nghi bất đắc dĩ: "Được rồi, nếu các em đã thế này thì chị cũng không ở lại nữa.”
Chị ấy nhìn Thịnh Hành: "Thầy Thịnh đêm nay ở đâu?"