Xuyên Thành Em Gái Của Đối Thủ Idol Nhà Mình ( Dịch Full )

Chương 274

Chương 274 -
Chương 274 -

Chương 274

Editor và Beta: Khánh Linh

Thịnh Hành nở nụ cười: "Yên tâm, lát nữa em sẽ đi.” Anh nói: "Trước khi bay em muốn tới nhìn em ấy một chút.”

"Là sao?

Thịnh Hành nói: "Đêm nay em sẽ bay tới Paris, trước khi ra sân bay tiện thể tới nhìn em ấy một chút.”

Hai người cùng nhau trải qua lễ Giáng Sinh đầu tiên, mặc dù nói Thịnh Hành không cảm thấy một ngày lễ của nước ngoài có gì hay nhưng ai nấy đều có thì Lục An An cũng không có thể thiếu.

Cho nên anh cố ý bảo Du Nguyên sửa lại vé máy bay, tới bên này trước sau đó lại từ đây bay đi, thời gian vừa khéo cũng kịp.

Đường Nghi hơi sửng sốt, còn có chút ngoài ý muốn.

Chị ấy nhìn người đã say tới choáng váng ở một bên, gật gật đầu: "Được rồi, vậy bao giờ em đi thì nói với chị một tiếng."

Thịnh Hành: "Vâng, làm phiền chị Nghi rồi."

"Không sao."

Sau khi suy tư, Đường Nghi vẫn để lại không gian riêng cho hai người.

Mặc dù thân là một người đại diện, chị cũng không tiện chia rẽ đôi uyên ương này nha.

*

Sau khi Đường Nghi đi rồi, Thịnh Hành mới cúi đầu liếc nhìn người trong lồng ngực, lúc này Lục An An đã không tỉnh táo cho lắm.

"An An."

"Dạ?"

Lục An An

vân vê lồng ngực của anh, làm nũng nói: "Thịnh Hành, chúng ta phải ăn táo."

Thịnh Hành cười: "Thật sao?"

"Đúng đúng."

Lục An An nói: "Mặc dù là mê tín, nhưng ăn rồi sẽ gặp bình an."

Thịnh Hành nhìn chung quanh một vòng: "Vậy anh đi mua nhé?"

"Không cần không cần."

Lục An An mở mắt ra nhìn anh: "Em mua rồi."

Nói xong, cô lảo đảo đứng lên, bước vào phòng nhỏ: “Em mua cho anh rồi.”

Nhìn bộ dáng kia của cô,ánh mắt của Thịnh Hành trầm trầm.

Anh theo sau Lục An An tiến vào phòng nhỏ, đứng ở một bên đỡ cô, bên trong phòng có một cái bàn nhỏ, ở trong tủ cạnh đầu giường cô đã để sẵn mấy quả táo.

Cô ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Hành: "Đây là đưa cho anh."

Hầu kết Thịnh Hành lăn lăn, ánh mắt dịu dàng: “Ừm, còn em?”

Lục An An lắc đầu: "Đây là cho anh trai."

"Em không ăn sao?"

Lục An An cong môi cười, một đôi mắt ướt nhẹp nhìn Thịnh Hành: "Anh và anh trai ăn là được rồi, em chỉ cần ăn một miếng."

Thịnh Hành nghe xong, trong lúc nhất thời cũng không thể nói được rốt cuộc mình có tâm tình gì.

Anh cúi đầu, hôn lên khóe môi Lục An An một cái: "Vậy em cùng anh ăn một quả nhé?”

“Được được.”

Lục An An say rượu, không khóc cũng không nháo, thậm chí trở nên vô cùng ngoan ngoãn.Hai người ngồi tâm sự, nói về một ít chuyện khiến người ta luyến tiếc.

Cả trái tim Thịnh Hành đều êm dịu, nhưng cố tình đêm nay anh lại nhất định phải đi.

Hai người ở bên nhau cùng chia một quả táo, Lục An An ăn hai miếng thì không ăn nữa, còn lại đều bị Thịnh Hành ăn nốt.

Sau khi ăn xong, thời gian trôi đi.

Thịnh Hành nhìn khuôn mặt được trang điểm tinh tế của cô, gò má hơi hơi ửng hồng, má hồng bởi vì cô cọ cọ lung tung giờ đã không còn, nhưng bởi vì rượu nên mặt có chút đỏ ửng, so với đánh má hồng càng dụ người.

Anh hơi hoảng hốt một lát, xoa đỉnh đầu của cô, nói: "Thầy Thịnh giúp e tẩy trang có được không?”

Đôi mắt của Lục An An sáng rực lên, ôm anh: "Được ạ."

Thịnh Hành biết làm, nhưng bất kể là ở quá khứ hay là hiện tại, anh cũng chưa bao giờ tẩy trang cho người nào.

Anh tìm ra lọ nước tẩy trang của Lục An An, để cô nằm ở trên giường, bản mình khom lưng tẩy trang cho cô ấy, từng chút từng chút một, mặt mày chăm chú lại nghiêm túc, như thể mình đang làm chuyện gì đó vô cùng quan trọng.

Sau khi tẩy trang xong, Thịnh Hành cầm khăn ướt xoa xoa khuôn mặt của cô.

Lục An An đã hơi buồn ngủ.

Chờ sau khi cảm giác dinh dính trên mặt không có, tự chui vào trong chăn ngủ.

Lúc Thịnh Hành từ phòng tắm đi ra ngoài, cô đã ngủ, vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu.

Anh đứng ở đầu giường nhìn cô giây lát, cúi người đặt lên một nụ hôn.

Tới khi điện thoại di động không ngừng rung Thịnh Hành mới rời ra môi nhỏ của cô, lưu luyến không rời rời đi.

Cuộc hẹn ở nước ngoài lần này không thể bỏ được.

Anh sờ sờ đầu Lục An An, thấp giọng nói: "Nguyên Đán sẽ về với em, ngủ ngon. Giáng Sinh vui vẻ.”

Lục An An giống như là nghe được, rầm rì với Thịnh Hành một chút, sau đó lại ngủ thiếp đi.

――――

Du Nguyên nhìn người đi xuống tầng, thầm thở phào.

“Anh sắp đi lên tìm em rồi đấy.”

Thịnh Hành nhấc mí mắt lên nhìn anh ta: "Đi thôi, em biết để ý thời gian."

Du Nguyên liếc nhìn, đã sắp rạng sáng luôn rồi.

“Em biết mới là lạ."

Anh ta nói: "Cũng là em không thấy mệt, rõ ràng có đường bay thẳng, hết lần này tới lần khác cứ muốn vòng qua đây.”

Thịnh Hành cúi đầu không nói, cũng không phản bác.

Mặc dù mấy ngày trước bọn họ mới gặp nhau, nhưng anh vẫn có chút luyến tiếc.

Hơn nữa phim mới của cô khởi động máy, mặc dù Thịnh Hành không thể đến tận nơi xem, nhưng cũng không thể vắng mặt.

Du Nguyên nhìn anh không nói, bất đắc dĩ thở dài.

"Đi thôi, lần này cần tranh thủ đấy."

"Ừm."

*

Sáng sớm hôm sau Lục An An bị Đường Nghi đi qua gọi dậy.

Đầu cô đau như búa bổ, đỡ lấy trán của mình nhìn Đường Nghi.

Đường Nghi: " Uống cái này đi."

Lục An An: "Ồ."

Cô uống xong, đột nhiên cảm thấy hình như có chỗ nào là lạ.

"Chị Nghi."

"Hửm?”

Lục An An sờ sờ môi của mình, vì sao lại có chút đau nhỉ? !

Đối diện với ánh mắt của Đường Nghi, Lục An An lại không biết nên hỏi như thế nào.

Cô phản ứng trì độn vài giây, lắc lắc đầu: "Không có chuyện gì ạ."

Đường Nghi đương nhiên nhìn thấy môi của cô sưng đỏ, không thể không khinh bỉ Thịnh Hành trong nội tâm.

Người này đúng là lão lưu manh mà, An An ngủ rồi cũng có thể thơm đến trình độ như thế này.

Quả nhiên đàn ông lớn tuổi là đáng sợ nhất.

Nghĩ nghĩ, cô còn có chút lo lắng nghệ sĩ nhỏ nhà mình.

“Những chuyện sau khi say rượu tối hôm qua em còn nhớ rõ không?"

Lục An An chớp chớp mắt: "... Chuyện gì ạ?"

Đường Nghi: "Em tự nghĩ lại xem."

"... A."

Lục An An nghĩ lại một chút, đột nhiên trợn to mắt nhìn Đường Nghi.

“Em…Chị….”

Cô lắc đầu với Đường Nghi, nhìn chị ấy: "... Không nhớ ra được."

Khi cô say rượu thường hay quên, chuyện này cũng không phải lần đầu tiên xảy ra.

Đường Nghi: "..."

Trong lúc nhất thời, cũng không biết có nên đau lòng cho Thịnh Hành hay không.

Chị ấy nghẹn họng, giơ giơ cằm: "Nhìn qua gối bên cạnh em đi."

Lục An An ghé mắt vừa thấy, là một cái mũ Giáng Sinh.

Bên trong hơi phồng lên, hẳn là có đồ bên trong.

Cô hơi sửng sốt, mừng rỡ nói: “Chị tặng em ạ?”

Đường Nghi: "Xem xong em sẽ biết là ai tặng.”

Lục An An: "..."

Cô cầm mũ lên, Đường Nghi không nhìn.

Lục An An nhìn thấy đồ bên trong mũ, có mấy hộp quà nhỏ.

Còn có một tấm thiệp.

Chữ trên thiệp không cần kí tên Lục An An cũng có thể biết là chữ của ai.

Thịnh Hành đã tới chỗ cô.

Thịnh Hành đến tặng cô quà Giáng Sinh.

Lục An An trợn to mắt nhìn món quà trước mắt, cô cũng không mở ra mà chạy đi tìm điện thoại di động.

Vừa click mở điện thoại di động, Lục An An đã nhìn thấy có tin nhắn của Thịnh Hành gửi từ trước đó.

trước khi lên máy bay anh gửi cho cô, nói với cô mình phải bay ra nước ngoài, bảo bao giờ cô tỉnh lại thì nhớ gửi tin nhắn cho anh.

Lục An An gọi điện thoại, đầu kia tắt máy.

Cô hít sâu một hơi, gửi lại một tin nhắn rồi mới đi bóc quà.

Quà Thịnh Hành đưa không tính là xa xỉ phẩm.

Là một vài món đồ chơi nhỏ, có những thứ cô chưa bao giờ thấy, còn có một số món không biết anh kiếm ở đâu ra.

Thậm chí. . . Còn có một tờ giấy chứng nhận thời học sinh của Thịnh Hành.

Lục An An liếc nhìn, ở mặt trên còn có vết đóng dấu.

Sau lưng viết vài chữ ―― mười sáu tuổi.

Bình Luận (0)
Comment