Chương 275
Editor và Beta: Khánh Linh
Một bức ảnh này, trực tiếp khiến cho Lục An An khóc ròng sụp đổ.
Cô không nghĩ tới, lần trước mình chỉ nhắc đến một câu mà Thịnh Hành lại ghi vào trong lòng.
Anh không có cách nào để chia sẻ khoản thời gian lúc ấy với cô, nhưng anh cũng có thể gửi cho cô thời kì trung học phổ thông của mình.
Một tờ giấy chứng nhận này so ra còn đại biểu cho nhiều rất nhiều thứ khác.
Lục An An đè nén lại nước mắt của mình, không thể tin được vậy mà lại có người tốt như vậy.
Sao Thịnh Hành lại có thể tốt như vậy.
Đời này của cô cũng không nỡ lòng bỏ rơi người này.
. . .
Lúc Đường Nghi đi vào, Lục An An đang trốn trong chăn rơi nước mắt.
"Sao thế? Đầu còn đau không?"
"Không đau."
Lục An An vén chăn lên nhìn Đường Nghi: "Chị Nghi."
"Hả?"
“Có phải là chị biết rồi không ạ?”
Đường Nghi ừm một tiếng: "Em hẹn hò với Thịnh Hành sẽ phải chịu áp lực rất lớn đấy."
“Em biết ạ.”
Lục An An ôm tờ giấy kia đè lên vị trí trái tim của mình, nhẹ giọng nói: "Nhưng em không sợ."
Đường Nghi nhìn thấy cô như vậy cũng không tiện nói gì.
“Tự em chuẩn bị tâm lý là được rồi, đứng dậy ăn chút đồ đi.”
Đường Nghi nói: "Lát nữa dọn chuẩn bị một chút, đi tới chỗ khai máy.”
“Vâng ạ.”
Thịnh Hành sau khi tới nơi thì gọi điện thoại lại cho Lục An An, khoảng cách quá xa, hai người cũng đều bận bịu, nói hai câu liền cúp điện thoại.
Thịnh Hành lần này đi tham gia tuần lễ thời trang, bên cạnh đó cũng còn một chuyện quan trọng hơn là đi gặp vị đạo diễn mà anh lỡ hẹn lần trước.
Lục An An và Đồng Hướng cùng nhau đóng phim, sau khi nghi thức khởi động máy cử hành thì chuyện này cũng được công khai chính thức với mọi người.
Đối với tổ hợp hai người này, có người thích, cũng có người không thích.
Nói tóm lại, cũng có rất nhiều người lên tiếng chờ mong.
Ngày đầu tiên đạo diễn cũng không gây khó dễ bọn họ, đoạn phim khai máy vẫn tính là đơn giản.
Trước kia Lục An An cũng đã học diễn xuất ở công ty nên tổng thể mà nói không quá kém, còn đang chầm chậm tiến bộ.
Qua một tuần mọi chuyện đều khá thuận lợi.
Đến tết Nguyên Đán, Thịnh Hành vốn muốn qua nhưng lại bị Lục Diên giành trước.
Lục Diên mang theo Lâm Nhược Tinh cùng Lục An An đón Nguyên Đán ở đoàn làm phim, còn rất vui vẻ.
Thịnh Hành nhận đóng một phim điện ảnh mới, là phim điện ảnh ở nước ngoài của vị đạo diễn kia, vừa qua năm mới liền khởi động máy, bọn họ còn cần huấn luyện trước.
Bộ phim lần này của anh thiên về chiến đấu, có rất nhiều ảnh hành động lên trước khi đóng phim mọi người còn phải tiếp nhận một đợt huấn luyện.
Thật ra Lục An An không có cảm giác gì lớn, kể cả khi bọn họ hẹn hò thì cũng không cần phải lúc nào cũng dính vào nhau.
Mỗi người bận rộn chuyện của mình, cũng rất tốt.
Chủ yếu là vì bọn họ còn trẻ.
Đương nhiên, cô vẫn rất muốn gặp Thịnh Hành.
Cô nhớ anh, cũng thương anh.
Idol của mình mình đau.
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, nháy mắt một cái Lục An An đã ở đoàn làm phim sắp được một tháng.
Hôm nay, Lục An An vừa đóng xong một phân cảnh, Đồng Hướng liền đi tới.
"An An muốn về nghỉ ngơi à?"
"Dạ.”
Lục An An cười cười: "Anh còn một phân cảnh nữa nhỉ?”
Đồng Hướng gật đầu: "Chắc phải lỡ mất tập du lịch hôm nay rồi."
Anh hỏi: "Tập hôm nay các em đi đâu vậy?”
Lục An An cười: "Tới một nơi hẻo lánh trên núi ạ, bao giờ rảnh anh xem lại cũng được mà.”
Từ Đông Nhi từ một bên khác đi tới: "An An, mười giờ chiếu à?"
Lục An An cười: "Vâng ạ."
Từ Đông Nhi mỉm cười: "Vậy tôi đi ăn cơm xong về xem là vừa.”
“Vâng ạ.”
“Có muốn đi ăn cùng không?”
Lục An An suy nghĩ một chút, lắc đầu từ chối: "Không được rồi, cô Từ, hôm nay tôi phải về khách sạn gọi video call với người nhà.”
Thực ra là cô có hẹn với Thịnh Hành.
Từ Đông Nhi cũng không miễn cưỡng: "Được, vậy ngày mai gặp nhé."
“Vâng.”
Lục An An gọi video với Thịnh Hành, tới mười giờ cô mở máy vi tính ra, thuận tiện mở luôn app xem chương trình.
Thịnh Hành từ điện thoại di động liếc nhìn: "Đêm nay là tập cuối cùng rồi đúng không?"
“Vâng, là tập thứ hai đếm ngược, nhưng hôm nay là trạm cuối cùng rồi."
Thịnh Hành hiểu: "Trạm cuối cùng chắc rất cực khổ nhỉ?”
“Vâng.”
Lục An An khựng lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh: "Thịnh Hành, có một chuyện em muốn nói với anh.”
“Em nói đi.”
Thịnh Hành nhìn vẻ mặt của cô, đột nhiên có dự cảm không tốt lắm.
Lục An An suy nghĩ một lúc, nghiêm túc nói: "Nội dung của hai tập cuối sẽ khá kích thích, lúc anh xem nhớ đừng kích động."
Cô nói: "Chờ lần sau anh về, anh muốn biết chuyện gì em sẽ nói cho anh nghe, nhé?”
Mí mắt Thịnh Hành giật lên: "Có ý gì?"
Lục An An: "Thì. . . Là ý trên mặt chữ đó ạ."
Thịnh Hành có muốn hỏi, Lục An An lại không biết nên nói như thế nào.
Gameshow đã bắt đầu, cô vừa gọi video với Thịnh Hành vừa xem chương trình.
Hành trình cuối cùng này, sau khi nơi bọn họ tới xuất hiện, các khán giả đều gào thét kinh ngạc.
Bọn họ tới tận đâu vậy trời.
Ban đầu còn tạm ổn, từ Lục An An nói đây là chương trình bút ký ghi chép đại biến hình, mọi người đều bị chọc cười rồi.
[ Ha ha ha ha ha ha Lục An An thật sự quá đáng yêu mà! ! ]
[ Lục An An là thiên tài gì vậy trời! Nhưng mà tui không thể không công nhận, cái tiêu đề này nghe còn rất hợp đó, kkkk. ]
[ A a a a a a chương trình này thật là quá có tâm mà!! Há há há, mị thích.]
[ Đạo diễn thật sự được nha. ]
[ Lý Băng thật sự có độc mà, đã nói tới đây vì muốn trao tình yêu thương cho các bé mà, sao cô ta lại tỏ vẻ ghét bỏ như vậy chứ? ]
. . .
Các tình tiết ban đầu của Gameshow thực ra đều rất tốt.
Sau khi đi vào trong thôn, các khán giả cũng phải cảm khái nơi này thực sự nghèo quá nghèo, hoàn cảnh sinh hoạt quá kém rồi.
Theo sát phía sau chính là hình ảnh Lục An An và Lục Diên nói chuyện với đám nhóc.
Lại sau đó là cảnh mọi người cùng nhau ăn cơm tối.
Lục An An cho rằng tập này sẽ kết thúc ở đoạn Lý Băng khiến cho Nhị Nha khóc, nhưng không, màn này đã qua rồi nhưng tập này vẫn còn.
Đoạn cuối là một đoạn phỏng vấn riêng.
Lục An An hơi sửng sốt, nhìn hình ảnh xuất hiện trước mặt.
Toàn bộ màn hình tối như mực, bên trên cũng không có chữ gì, chỉ có âm thanh truyền tới từ màn hình, là cuộc nói chuyện của cô và Trần Nhuyễn, âm thanh còn có chút đứt quãng.
Lúc đó cả hai người đều không đeo mic, âm thanh cũng không lớn, dù vậy mọi người vẫn có thể nghe được khá rõ.
Cuối cùng sau khi một màn này được chiếu ra, vẻ mặt của các khán giả đều chết lặng.
[ Tổ tiết mục đây là làm cái gì vậy? đoạn này là cắt cảnh có phải không? ]
[ Không phải chứ, sao màn hình lại đen ngòm vậy, đoạn này quay lại lúc mọi người đi ngủ sao. ]
[ Trời ạ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào vậy? ]
[ ?? ? ? ]
[ Chờ một lát, mọi người nghiêm túc nghe đi, hình như còn có âm thanh. ]
. . .
Âm thanh mới vừa ra, trên màn ảnh lại xuất hiện hình ảnh, là những chuyện Lục An An làm khi tham gia chương trình này.
Bổ củi, hái ớt, nấu cơm nhóm lửa vân... vân
Nhất thời các khán giả đều ngẩn tò te, cùng lúc đó lại là âm thanh nói chuyện của cô và Trần Nhuyễn.
Là đoạn Lục An An nói về mấy đứa nhóc ở nơi làng quê hẻo lánh này, cùng với. . . Đoạn Trần Nhuyễn hỏi ―― vì sao em lại hiểu rõ như thế.
Lục An An nói ―― bởi vì em đã lớn lên ở một nơi giống như thế này.
Các khán giả đều kinh ngạc.
Lúc bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại thì màn độc thoại của Lục Diên lại xuất hiện.
Là đoạn phỏng vấn trong tập đầu tiên chưa được chiếu hết, anh ngồi quay lưng về phía Lục An An bên này, nhìn máy quay phim nói: "Tôi rất không muốn nhắc đến đề tài này, nhưng cũng không thể không nhắc đến, tôi không muốn để cho mọi người sinh ra hiểu lầm với An An."
Con mắt anh ửng đỏ, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Em gái của tôi, em gái ruột, đã từng bị tôi để lạc mất, bị lừa bán đến một vùng núi nghèo khó gần mười năm."