Chương 276
Editor và Beta: Khánh Linh
Lời này vừa ra, các khán giả đều kinh ngạc vài giây, đột nhiên trên màn hình xuất hiện hàng loạt dòng bình luận.
[ ?? ? ? ? ? ]
[ ?? ? ? ? ? ]
[ Lục Diên đang nói cái gì vậy? Là tôi nghe sai lầm rồi sao? ]
[ Mẹ của con ơi! ! ! ! ! ]
[ Mọi người mau nghe lại câu nói của hai người đi, Lục An An ―― từ nhỏ em đã lớn lên ở nơi như thế này, Lục Diên ―― tôi đã làm lạc mất em gái, em ấy bị lừa bán đến một một vùng núi nghèo khó gần mười năm. Má ơi! ! Đây là chuyện gì vậy? ]
[ Thiệt hay giả vậy? ! ]
[ A a a a a a tui cmn thật muốn khóc mà, đây là chuyện gì vậy? ! ]
…
Lục Diên nhìn máy quay phim, vẫn như cũ là hình ảnh ban đầu.
Anh nhìn nhân viên công tác đang kinh ngạc, chua xót nở nụ cười: "Có phải là rất khó tin hay không?"
"Vâng."
Lục Diên mỉm cười: "Không cần kinh ngạc, đây là sự thực."
Anh nói: "Thực ra tôi biết vì sao An An muốn cùng tôi tham gia tiết mục này, có rất nhiều người cũng muốn biết vì sao tôi và An An không quá ăn ý với nhau, đây cũng là vì bọn tôi không sống cùng nhau từ nhỏ.”
Cũng không biết là tổ tiết mục cố tình hay là vô ý.
Lúc Lục Diên độc thoại, có một máy quay quay lại bóng lưng của Lục An An, cô đang ngẩng đầu ngắm sao, trong tay còn cầm bút vẽ, khoảng cách rất xa, nhưng lại giống như rất gần.
Lục Diên nói: "Tôi đã từng để lạc em ấy, không tìm về được.”
Anh hơi im lặng, không có bất kỳ người nào cắt ngang lời của anh.
Lục Diên chua xót cười: "Các bạn định chưa nhìn thấy ảnh chụp ngày trước của em ấy, bây giờ mọi người đều khen em ấy lớn lên thật xinh đẹp, trắng trẻo lại non nớt, làn da tốt, đôi mắt có thần."
“Nhưng không.”
Lục Diên bình tĩnh nói: "Lúc chúng tôi vừa tìm được, An An là dáng vẻ gầy trơ cả xương, đôi mắt vô thần, làn da rất xấu, thậm chí ngay cả tiếng phổ thông cũng nói không chuẩn, em ấy bị tôi để lạc mười năm, bị lừa bán đến vùng núi, em ấy còn bị bệnh, cứ kéo dài mãi, cứ kéo dài mãi, cũng không có ai chữa trị cho em ấy.”
...
Lục Diên nhìn nhân viên công tác đã đỏ mắt trước mặt, nhẹ giọng nói: "Những điều tôi vừa nói, không phải là vì muốn mọi người lên tiếng đồng tình An An."
Anh nói: “Tôi chỉ muốn nói ra một chút chuyện của mình, có rất nhiều người nói, dạo này hình như tôi không còn tham gia nhiều hoạt động nữa, quả thực là đúng"
Lục Diên cười: "Hiện tại, đối với ta mà nói, em gái và người nhà là tất cả, tôi chỉ muốn bọn họ bình an khỏe mạnh, muốn được ở bên bọn họ."
Nhân viên công tác đã khóc rồi, cô ấy lên tiếng: "... Vậy An An, em ấy bị bắt cóc như thế nào?"
"Là lỗi của tôi.”
Lục Diên nói: "Tôi dẫn em ấy đi ra ngoài chơi nhưng lại để em ấy lạc mất.”
“Vậy sao anh lại tìm được cô ấy?”
Lục Diên "Ừm" một tiếng, hồi tưởng một chút, nói: "Tìm được ở cô nhi viện, không phải là tôi mà là cha mẹ tôi tìm được."
Thực ra anh rất muốn trốn tránh chuyện lúc đó, nhưng hiện thực nói cho anh biết, anh không được phép.
Nếu như Lục Diên không đối mặt với chuyện này, vậy cả đời này anh sẽ không thể nào thoát ra được.
Thực ra anh cũng muốn đối mặt với chuyện đó, nhưng lần nào lúc chuẩn bị đối mặt, anh cũng không thể…
Anh không dám, cũng sợ.
Ngoại trừ đoạn độc thoại trên ngọn núi này, tổ tiết mục còn cắt nối thêm đoạn phỏng vấn hai anh em ở địa điểm cuối cùng.
Lục Diên và Lục An An cười cười nói nói, nhìn không ra có bất kỳ ngăn cách nào.
Theo sát phía sau là Lục An An rời đi trước, Lục Diên lưu lại làm một lần phỏng vấn cuối cùng.
Anh không lặp lại những lời đã nói lần trước, chỉ nhìn máy quay phim nói: "Tôi cố ý nhờ chương trình chiếu ra vào tập cuối cùng, không có lí do gì khác, sau khi tiết mục này kết thúc, mọi người cũng không cần phải đổi xử biệt đối với An An, tôi rất cảm ơn gameshow này, có thể cho mọi người nhìn thấy một An An khác.”
Anh cười: "Trước khi đoạn phỏng vấn này chưa được công bố, nhất định sẽ có rất nhiều người tò mò An An sao lại có thể toàn năng như vậy, sao tôi cái gì cũng không biết mà em ấy lại cái gì cũng biết.”
Lục Diên ngước mắt lên nhìn về phía xa, nhẹ giọng nói: "Bởi vì em ấy đã sống ở một nơi như thế này rất nhiều năm.”
Anh nói: "Trước đó em ấy đã nói với tôi, lúc mới bị bán tới nơi đó, người nhà đó đối xử với em ấy cũng rất tốt, dạy cho em ấy làm rất nhiều việc, nhóm lửa nấu cơm, còn đưa em ấy lên núi đào nấm... Rất nhiều rất nhiều chuyện em ấy từ khi sáu, bảy đã học xong."
“Sau khi em ấy học xong thì những người đó bắt đầu chỉ huy em ấy làm việc, từ sáng sớm đến tối muộn, hẳn mọi người cũng có thể tưởng tượng ra những chuyện em ấy đã làm. ua đi rồi cô ta vậy người nhà, có thể tưởng tượng ra những chuyện mà em ấy đã từng phải làm.”
Lục Diên xoa xoa mắt của mình, lắc lắc đầu: "Tôi không có ý muốn tỏ ra thê thảm trước mặt mọi người, cũng không muốn mọi người có hiểu lầm với em ấy, trong mấy tập đã chiếu, tôi cũng ngồi đọc bình luận của mọi người, rất nhiều người nói rằng chương trình này có kịch bản, tất cả những chuyện An An làm đều đã được tập dượt trước.”
Nói tới chỗ này, Lục Diên nhìn máy quay phim, nghiêm túc nói: "Hôm nay tôi muốn nói, chương trình này không có kịch bản, cũng không có ai huấn luyện em ấy trước.”
“Tất cả những chuyện được chiếu ra, đều là những thứ An An học được trong mười năm ở trên núi đó, đó là bản lĩnh giữ mạng của em ấy.”
...