*Chương 277
Editor và Beta: Khánh Linh
Nói xong lời cuối cùng, Lục Diên cũng không nhịn được khóc lên.
Thực ra anh là một người rất ít khi khóc trước máy quay phim, anh đã là một người đàn ông trưởng thành, sao có thể khóc sướt mướt trước mặt khán giả được.
Anh gắng gượng, cười cười: "Không phải tổ tiết mục đữa sẵn kịch bản, An An vẫn luôn đùa với tôi, muốn tôi đừng buồn, đừng khổ sở với những chuyện kia, không cần cảm thấy uất ức thay em ấy, bởi vì nếu không có đoạn thời gian đó thì em ấy sẽ không có những kinh nghiệm sống kia, cũng sẽ không lợi hại như đã biểu hiện trong chương trình.”
Anh nói: "Nhưng trong thâm tâm tôi càng hi vọng em ấy có thể là một cô gái nhỏ mười ngón tay không dính nước, như vậy so với chuyện gì cũng tốt hơn. Tôi tình nguyện em ấy cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, cả đời sống ngây thơ lại rực rỡ, cũng tốt hơn so với hiện tại, nhà họ Lục sẽ nuôi em ấy, tôi cũng sẽ nuôi em ấy."
Chỉ tiếc, cô bái gì cũng biết.
Đến đoạn cuối cùng, Lục Diên còn nói một câu kết thúc.
Anh nói: "Tôi sẽ trả nợ cho sai lầm mà mình đã phạm phải, những chuyện liên quan tới An An, là do tôi sơ sẩy gây ra, cho nên tôi không hy vọng lại có thêm bất kỳ gia đình nào xảy ra chuyện như vậy."
Lục Diên nói: "Hi vọng xã hội này của chúng ta có thể bình an hơn một chút."
―― không cần có thêm một sự kiện lừa bán nào nữa, cũng không cần có những chuyện như vứt bỏ con cái.
Mỗi người đều là một sinh mệnh.
Bất luận là được sinh ra ở đâu, bọn họ đều hi vọng mình có thể khoẻ mạnh, được sống bên cha mẹ và người nhà của mình.
Sau khi màn độc thoại của Lục Diên kết thúc, tập hôm nay vẫn chưa kết thúc.
Tổ tiết mục lại chuyển cảnh tới đoạn nói chuyện của Lục An An và Trần Nhuyễn, những lời cô nói với Trần Nhuyễn, càng khiến cho khán giả ở trước màn hình khóc không thành tiếng.
Tại sao sau khi gặp phải chuyện này, cô vẫn có thể mang lòng cảm kích như cũ với thế giới này, xã hội này, vẫn như cũ chờ mong, vẫn như cũ tin tưởng vào những điều tốt đẹp trong thế giới này.
Mỗi đứa bé đều cần được người chăm sóc yêu thương, đám nhóc trên núi cũng vậy, thậm chí bọn họ càng khát vọng hơn.
Các bé đó từ nhỏ đã không được sống cùng cha mẹ, có rất nhiều bé phải sống cùng với ông bà, thậm chí còn có vài bé lớn hơn phải sốn một mình như một người trưởng thành.
Bọn nhỏ cần được quan tâm và yêu thương, chứ không phải là những ánh nhìn không thiện ý hay loại ghét bỏ từ đáy lòng này.
Đám nhỏ đó cũng giống như chúng ta, người người đều là bình đẳng, đều là một con người, đều là một sinh mệnh.
Không có gì khác nhau.
...
Một tập này khá dài, thực ra trên cơ bản nội dung đoạn cuối đều là Lục An An và Lục Diên.
Một màn độc thoại này sau khi được cắt nối biên tập thực ra cũng chỉ dài năm phút đồng hồ, nhưng cũng đủ làm cho tất cả mọi người khóc ròng.
Ban đầu, tổ tiết mục dự định sẽ chiếu vào tập mười hai, nhưng sau khi suy xét kỹ càng, tập mười hai mới chiếu sẽ không thể khiến mọi người xúc động phát khóc như lúc này được, cho nên bọn họ đã khẩn cấp xử lý để chiếu đoạn này vào tập mười một.
Sau khi tập này kết thúc, Lục An An nhìn chằm chằm vào màn hình rất lâu.
Bây giờ trên màn hình đã chiếu ra đoạn cắt ngắn giới thiệu tập sau, thế nhưng cô... Lại không động đậy.
Cô thật sự không biết Lục Diên sẽ nói những lời đó với màn ảnh, rõ ràng, anh vẫn luôn không muốn để người khác biết kia.
Nguyên nhân Lục Diên không muốn để cho người khác biết, không phải bởi vì anh sợ người khác mắng mình.
Mà là vì anh không muốn Lục An An phải đối mặt với những lời đồn đãi nhảm nhí bên ngoài.
Bị lừa bán gần mười năm, có người sẽ lên tiếng đồng tình, sẽ đau lòng vì cô, sẽ vì cô cảm thấy khổ sở.
Nhưng giới này rất loạn, cũng có thể sẽ có những người đem chuyện này ra biên tập lợi dụng.
Nói tóm lại, không cho người bên ngoài biết là biện pháp tốt nhất.
Nhưng mà sau khi Lục An An và Trần Nhuyễn nói chuyện, cô cũng đã đoán trước được nhất định mọi người sẽ biết chuyện này.
Mặc dù lúc đó không có máy quay phim cũng không có tai nghe, nhưng cô vẫn muốn nói ra.
Chỉ có điều, cô còn chưa kịp bàn bạc với Lục Diên, còn chưa nói xong với Lục Diên mình sẽ dùng cách gì để nói cho mọi người biết chuyện thì Lục Diên đã nói ra.
Cô lẳng lặng nhìn màn ảnh, trái tim cứ như bị ai đó nhéo, vừa đau vừa khó chịu.
Cô không phải là nguyên chủ An An, nhưng lúc này cô vẫn khó chịu trước sau như một.
Giống như cô thật sự đã trải qua những chuyện kia vậy.
Lục An An nhịn một chút, nước mắt lặng yên không một tiếng động rơi xuống.
Video call của cô và Thịnh Hành ngay khi nghe thấy câu nói đầu tiên đã bị Lục An An trượt tay dập máy.
Cũng không gọi lại.
Cô ngồi ở trên ghế, ôm đầu gối thật lâu không có phản ứng.
Giờ phút này, trên Weibo lại hoàn toàn nổ tung rồi.
Tất cả mọi người vẫn không thể tin nổi đây là sự thật, chân chân thực thực tồn tại.
Lục An An bị lừa bán gần mười năm? !
Lục Diên đã từng để lạc mất em gái của mình.
Khó trách, khó trách cô lại có thể làm việc nhà nông vô cùng thuần thục, khó trách Lục Diên lại quan tâm cô đặc biệt như vậy, khó trách hai anh em lại không giống nhau.
Khó trách, lúc Lý Băng ức hiếp Lục An An, Lục Diên lại không để ý tới phong độ của một người đàn ông, giúp Lục An An nghiền ép về.
Khó trách... Trước đây Lục An An lại như vậy.
Một đêm này, Lục An An được coi là đề tài hot nhất Weibo, được treo lên hot search tới tận hôm sau.
Các fans đều đã khóc, bọn họ rất khó chịu, không chỉ có fans của hai người, đến cả người qua đường đều đau lòng cho một cô bé như vậy.
Sao cô lại có thể nhẹ như mây gió nói ra những chuyện này như vậy, có thể nói cho Trần Nhuyễn biết chuyện, sao lúc đối mặt lại có thể tỏ ra bình tĩnh như thế, kể cả sau khi mình vô cùng quen thuộc nơi này, khi trở lại cô cũng không có ghét bỏ, cũng không có bất kỳ khó chịu nào, càng không nói rằng ―― tôi sẽ không bao giờ trở về nơi này nữa.
Ngược lại, khi cô tới nơi này còn như được về nhà.
Cô vẫn như cũ lòng mang thiện ý với nơi như thế này, cô chỉ hy vọng không cần lại có thêm những vụ lừa bán trẻ em nào nữa, hi vọng mỗi một đứa bé đều có thể sống cùng người trong nhà.
Bất kể là điều kiện như thế nào, có người thân ở bên cạnh mới là tốt nhất.
Weibo trực tiếp bùng nổ, Lục An An không dám lên xem.
Lúc cô hoàn hồn cũng là lúc Đường Nghi đi vào.
Hai người ở đối diện nhìn nhau, thực ra trước đó Đường Nghi đã đoán được không ít, thế nhưng chị ấy cũng không biết chân tướng thực sự là như vậy.
Lục An An có thể nhẹ như mây gió nói ra chuyện này với Trần Nhuyễn là bởi vì lúc cô nói, cảm xúc và thời gian đều thích hợp, nhưng Đường Nghi... Chị ấy lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Cho nên vẫn luôn không hỏi.
Nhưng bây giờ... Đường Nghi đã biết hết rồi.
Cô nhìn Lục An An, hai người không một tiếng động nhìn nhau một lát.
Đường Nghi nhìn điện thoại di động ở bên cạnh, định nói chuyện nhưng vừa mở miệng đã muốn khóc.
Chị ấy nói: “Điện thoại di động của em đột nhiên không gọi được, Thịnh Hành gọi điện thoại cho chị.”
Chị hỏi: “Em có muốn nhận không?”
Lục An An khựng lại, lắc lắc đầu: "Chị Nghi, em không biết phải nói gì bây giờ."
Đường Nghi: "Vậy thì em nghe Thịnh Hành là được.”
“Vâng.”
Lục An An nhận di động.
Cô còn chưa kịp lên tiếng, giọng nói của Thịnh Hành đã truyền tới.
Giọng anh trầm thấp khàn khàn, so với bất kỳ lần nào trước đây đều trầm thấp hơn rất nhiều, thậm chí... Hình như là anh đã khóc.
"An An."
“Dạ.”
Cổ họng Thịnh Hành khàn đến không nói được thành lời, anh đè nén lại tâm tình của mình, nói: "Đợi lần sau thầy Thịnh về, thầy Thịnh muốn ôm em một cái, có được không?"
*