Chương 278
Editor và Beta: Khánh Linh
Thịnh Hành không nói tiếp nữa, cũng không biết phải nói gì.
Sau khi Lục Diên cất lên câu đầu tiên, Lục An An đã tắt videl call.
Nhưng anh đã nghe thấy.
Thịnh Hành ngay lập tức bảo Du Nguyên mở phát sóng trực tiếp.
Cũng may là kể cả ở nước ngoài thì mạng của bọn họ vẫn có thể xem được, anh có thể ngay lập tức xem được tất cả.
Lúc nghe được những lời của Lục Diên Thịnh Hành đã ngây ngẩn cả người, không chỉ có anh, đến cả Du Nguyên cũng kinh ngạc há hốc mồm.
Bọn họ... Thật sự không biết chuyện này.
Cho tới bây giờ hai người cũng chưa bao giờ nghĩ tới khả năng này.
Trước đây bọn họ chỉ nghe nói là cơ thể của Lục An An không tốt, vẫn luôn phải nằm viện.
Bởi vì chuyện này, Thịnh Hành và Du Nguyên đã coi những chuyện khác người của Lục An An là chuyện bình thường.
Trước đó Du Nguyên thử tìm hiểu tin tức xem tại sao Lục An An lại bị bệnh.
Tin tức anh nghe được từ chỗ anh Tiền là do Lục An An khi còn bé không được nuôi dưỡng bên gia đình.
Nhưng căn bản anh ta cũng không nói cho bọn họ biết nguyên nhân là vì cô bị lừa bán.
Lúc Thịnh Hành nhận được tin này còn cho là cô bởi vì cơ thể không tốt nên được gia đình đưa về cho ông bà nội hoặc ông bà ngoại nuôi dưỡng, như vậy tính ra cũng bình thường.
Trước đó anh dã từng nghe qua ông bà của Lục Diên sống ở nông thôn.
Cho nên tất cả những chuyện kia đều giống như có một lý do để giải thích, cũng chính vì vậy, mặc dù Thịnh Hành cảm thấy Lục An An biết rất nhiều thứ, cô thể hiện ra rất đột ngột, thế nhưng mà... Anh thật sự hoàn toàn không suy nghĩ theo phương hướng cô bị lừa bán.
Đến bây giờ, Thịnh Hành nghe cô nhẹ như mây gió nói ra những câu kia, tim của anh đã bị nhéo đau.
Thịnh Hành không thể nào tưởng tượng được, một công chúa nhỏ vốn được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc lại bị lừa bán đến một nơi nghèo khó, phải sống ở đó suốt mười năm, những chuyện đau khổ mà cô đã gặp phải, phải lớn như thế nào chứ?
Loại đau khổ này hẳn là không có ai có thể tưởng tượng được.
...
Anh ngồi ở trên ghế, ngửa đầu nhìn trần nhà, cố gắng hết sức không để cho cảm xúc của mình lộ ra bên ngoài.
Sau khi nói xong câu đó, Thịnh Hành có một cảm xúc kích động rất muốn trở về, đích thân ôm cô một cái nhưng nhớ lại câu nói của Lục An An lúc hai người video call, Thịnh Hành lại miễn cưỡng nhịn xuống.
Cho dù muốn về thì anh cũng phải sắp xếp thỏa đáng những chuyện ở bên này mới được.
Cô không muốn anh lỗ mãng, cũng không cần một người bạn trai kích động lỗ mãng.
Thịnh Hành không hé răng.
Lục An An bên kia lại không có tiếng động, cổ họng khàn khàn nói: “Thầy Thịnh, cha mẹ gọi điện thoại cho em, em cúp máy trước đây."
Hầu kết Thịnh Hành lăn lăn, cổ họng khàn khàn: "Được."
Anh khựng lại: "Tối nay nhớ ngủ sớm một chút."
“Vâng ạ.”
Sau khi cúp điện thoại, Lục An An đưa điện thoại di động cho Đường Nghi.
Đường Nghi nhìn cô, muốn nói lại thôi.
Lục An An cười: "Chị Nghi, chị muốn nói gì với em?”
Cô lau đi nước mắt của mình, nhẹ giọng nói: "Không cần an ủi em đâu, những chuyện đó đều đã qua.”
Cô ngửa đầu lên nhìn Đường Nghi, nhàn nhạt cười nói: "Bây giờ em rất tốt, thật đó, cảm ơn chị Nghi đã đối tốt với em như vậy."
Đường Nghi vốn đã nhịn nước mắt xuống, vừa nghe thấy cô nói như thế lại không nhịn được khóc lên.
Giọng nói của chị có chút nức nở : “Sao em không nói với chị sớm?”
Chị ấy ôm Lục An An vào lòng: “Em có phải bị ngốc hay không, em nói với chị Nghi sớm một chút thì chị Nghi sẽ đối xử với em tốt hơn nữa.”
Lục An An cười cười, vỗ vỗ sau lưng chị ấy an ủi: "Bây giờ đã ổn rồi mà.”
Cô cười: "Cảm ơn chị Nghi."
Đường Nghi nhìn cô: “Vừa rồi sao em lại cúp điện thoại của Thịnh Hành?"
Rõ ràng cha Lục và mẹ Lục không hề gọi gọi điện thoại tới.
Lục An An “ừm” một tiếng, suy nghĩ một chút, nói: "Em không muốn khiến cho anh ấy khó chịu, cũng không muốn khiến chính mình khó chịu."
Nếu như Thịnh Hành lại nói thêm lời nào nữa, Lục An An nhất định sẽ khóc.
Cô không muốn lại kích thích Thịnh Hành nữa.
Đặc biệt còn là bởi vì mình.
Bây giờ cô đã là một người trưởng thành, có chuyện gì cô cũng có thể tự mình gánh vác, cho nên thật sự... Không phải Thịnh Hành phải trở về.
Nghĩ thế, cô mới có thể nhịn được.
Đường Nghi đối với sự hiểu chuyện của cô quả thực là hết cách.
Chị ấy thở dài, nhìn Lục An An nói: "An An, có đôi khi em không cần hiểu chuyện như thế đâu."
Mặt mày Lục An An cong cong nở nụ cười: "Em đây có không hiểu chuyện đâu."
“Em rất tùy hứng đó."
Đường Nghi nhìn thấy cô như vậy, hoàn toàn hết cách.
Lục An An an ủi chị ấy một chút, nhẹ giọng nói: "Chị Nghi, chị mau về phòng nghỉ ngơi đi."
Cô nói: “Sắp 12 giờ rồi đó, sáng mai còn phải đóng phim nữa."
Đường Nghi không nhúc nhích, chị ấy im lặng một lát, nhìn chằm chằm Lục An An : "Vậy còn em?"
“Em đi tắm rồi sẽ ngủ.”
Đường Nghi hít sâu một hơi: "Chị về xem trên mạng thế nào rồi, sao em và Lục Diên đều không nói trước với chị thế chứ, bây giờ trên mạng nhất định là đã rối tung lên rồi.”
Đến lúc này Đường Nghi mới hậu tri hậu giác nhớ tới chuyện này.
Lục An An cười : "Không sao đâu không sao đâu, chị cứ để kệ mọi người bàn luận đi, em không sao.”
Đường Nghi dặn dò thêm vài câu mới vội vã đi ra ngoài.
Chờ Đường Nghi đi rồi Lục An An mới không thể chống đỡ nữa, cô nằm nhoài lên giường, cuộn mình vào trong chăn, cả người co rúc vào một chỗ.
Cô không biết mình phải đối mặt với sự an ủi và đau lòng của mọi người như thế nào.
Thực ra, người chịu khổ cũng không phải là mình.
Lục An An nghĩ, thực ra người được tất cả bọn họ đau lòng phải là ‘An An’ mới đúng.
Chỉ tiếc, cô ấy đã không còn nhìn thấy nữa.
Cũng không cảm nhận được sự ấm áp của xã hội này.
Lục An An không thể nói được tại sao mình lại khó chịu như vậy, cô cảm nhận được sự an ủi và đau lòng của mọi người dành cho mình, cũng cảm nhận được sự yêu thương của mọi người.
Là vinh hạnh và may mắn của cô.
Thế nhưng còn nguyên chủ An An thì sao, cô ấy lại không cảm nhận được.
Lục An An núp cả người ở trong chăn, tâm tư vô cùng loạn.
Cô không biết mình yên tâm thoải mái đón nhận sự an ủi của mọi người như vậy rốt cuộc có đúng hay không.
Rõ ràng... Người chịu khổ không phải là mình.
Một đêm này, Lục An An mơ một giấc mơ.