Chương 279
Editor và Beta: Khánh Linh
Cô mơ thấy An An kia, cô biến thành một đứa bé, xinh xắn như tượng tạc, nhìn vô cùng mềm mại, vô cùng đáng yêu.
Là dáng vẻ của cô ấy khi còn bé.
Cô ấy kéo tay Lục An An, bi bô nói với cô ―― chị gái à, chị chính là An An nha, An An chính là chị. Không nên cảm thấy áy náy, không nên cảm thấy chột dạ, chị chính là An An.
Mặc dù chuyện như vậy rất không hợp lễ thường, nhưng bây giờ chị chính là An An, những chuyện mà An An đã trải qua, thân thể bây giờ của chị đều cảm nhận được, cho nên chị phải tin, chị chính là An An.
Không nên suy nghĩ bậy bạ, cũng không nên cảm thấy có lỗi với bất kì người nào.
Chị là Lục An An, là em gái của Lục Diên.
...
Khi tỉnh dậy, Lục An An giật mình, sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Đèn trong phòng vẫn chưa tắt.
Trên khóe mắt Lục An An còn vương nước mắt, cô khẽ đụng vào, vùi đầu xuống gối vân vê.
Cả một buổi tối, cũng không biết đã khóc bao lâu, trên gối còn có chút ẩm ướt.
Lục An An dụi dụi mắt, cứ nằm như thế nhìn chằm chằm trần nhà.
Cô quay đầu liếc nhìn thời gian, bây giờ mới hơn bốn giờ sáng một chút.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Lục An An cầm điện thoại di động lên.
Tối hôm qua sau khi xem xong tập kia cô vẫn chưa lên Weibo.
Lục An An hít sâu một hơi, đăng nhập vào Weibo chính chủ của mình.
Không nói ra được là nguyên nhân gì, cô rất muốn viết một suy nghĩ của mình ra, rất muốn đăng lên Weibo.
Vừa click mở, cô liền bị số lượng fans mới tăng lên của mình dọa cho phát sợ.
Lục An An mở ra nhìn vào, cô còn nhìn thấy hot search của Lục Diên treo trên Weibo.
Anh đăng bài lúc hai giờ sáng, nhưng số lượng bình luận bên dưới đã mấy trăm ngàn. Đôi mắt của Lục An An có chút đau xót.
Cô click mở.
*
Weibo của Lục Diên sau khi tập kia chiếu được hai giờ mới đăng lên.
Là một bài Weibo dài, cũng không biết anh đã mất bao lâu để viết.
Anh không sử dụng những từ ngữ đẹp đẽ gì để miêu tả, chỉ viết ra một ít cảm giác chân thành thật sự của mình.
@ Lục Diên V: Rốt cục hôm nay cũng đến, trốn tránh đã lâu, chung quy vẫn phải đối mặt.
Kể từ sau khi thu xong tiết mục đến bây giờ, thực ra tôi đã nghĩ rất nhiều.
Lúc An An vừa mới mất tịc, cả gia đình tôi đều tan vỡ, thậm chí tôi còn nghĩ tới, nếu như mình là người bị bắt cóc thì tốt biết mấy, tôi tình nguyện người bị bắt cóc là mình chứ không phải là em ấy.
Đoạn thời gian đó, mọi người trong nhà đều không vui vẻ, trong lúc lơ đãng tôi còn nghe thấy tiếng khóc của cha mẹ, bọn họ không ngừng tìm kiếm An An, rồi lại một lần một lần thất vọng mà về.
Sau đó, An An được tìm về.
Đoạn thời gian đó là quãng thời gian nhà chúng tôi vui vẻ nhất, mặc dù An An không gần gũi thân thiết với chúng tôi, nhưng không sao hết bọn tôi đều yêu em ấy.
Bọn tôi trước sau như một yêu em ấy.
Chỉ là em ấy đã phải trải qua quá nhiều chuyện thống khổ, em ấy trốn tránh ctoi, cũng không thích ứng được với cuộc sống mới.
Em ấy cũng giận tôi, vô cùng vô cùng không thích tôi, nhưng đây là chuyện tôi phải chịu, cho nên tôi rất thản nhiên đón nhận.
Lúc nhìn thấy dáng vẻ em ấy không nói chuyện, có rất nhiều lần tôi suy nghĩ, nếu năm đó người bị bắt cóc là tôi thì tốt rồi, em ấy là công chúa nhỏ của nhà chúng tôi, em ấy không nên phải chịu những chuyện đau khổ đó.
Bắt đầu từ ngày em ấy được tìm về, tôi đã thề, tôi sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm như vậy nữa.
Nhưng hình như tôi sai rồi.
Lúc đóng phim, tôi chưa bao giờ nghĩ tới, An An lại có thể xông ra cứu tôi.
Tôi vẫn luôn suy nghĩ, thực ra em ấy không cứu tôi thì tốt hơn, thế nhưng hết lần này tới lần khác, em gái của tôi lại là một người miệng cứng lòng mềm.
Khoảng thời gian nằm ở trên giường bệnh, nếu nói theo cách không chịu trách nhiệm thì đó là khoảng thời gian mà tôi thả lỏng nhất trong những năm qua, bởi vì đoạn thời gian đó tôi vẫn luôn hôn mê không biết chuyện gì, cũng không cảm thấy gì cả.
Tôi sợ khi mình tỉnh lại em ấy không còn ở bên cạnh mình nữa.
Sau đó, An An đã nói rất nhiều chuyện với tôi, em ấy nói, em ấy muốn tôi sống.
Cho nên tôi tỉnh lại.
...
Đối với chuyện em ấy bị lừa bán, ban đầu suy nghĩ của tất cả bọn tôi đều giống nhau, không muốn cho bất kì người nào biết chuyện này.
An An nhà chúng tôi không thiếu người đau lòng, nhưng tôi không hy vọng có người lợi dụng chuyện như vậy để tiến hành công kích em ấy. Em ấy cứ như bây giờ cũng rất tốt.
Bọn tôi sẽ mãi mãi đối tốt với em ấy, tôi đã đọc rất nhiều bình luận, nói mình đã bị gameshow làm khóc.
Cảm ơn các bạn dã thích em gái của tôi, cũng cảm ơn các bạn đã nói chuyện vì em ấy.
Tương lai sau này tôi không có mong ước gì, chỉ hi vọng em ấy có thể luôn luôn khỏe mạnh bình an tiếp tục sống.
Bất kể là ai, đều có quyền bình đẳng.
Em ấy luôn nói với tôi, nếu như có một ngày em ấy có chuyện gì, nhất định em ấy sẽ biến thành vì sao trên trời nhìn tôi, cũng hi vọng tôi tiếp tục cố gắng sống.
Tôi nghĩ, tôi sẽ cố gắng.
Trước đây tôi vẫn luôn chui vào trong ngõ cụt không thoát ra được, nhưng mai này tôi sẽ đi ra.
Cảm ơn.
---
Đoạn cuối Lục Diên còn đăng kèm một tấm ảnh.
Là bức tranh Lục An An tặng cho anh, bức tranh vẽ các vì sao trên bầu trời đêm.
Sau khi rời khỏi chương trình, Lục An An đã sửa chữa thêm bức tranh kia, bây giờ bức tranh đó đã là một dải ngân hà khắp nơi óng ánh, vô cùng xinh đẹp.
Cũng khiến người xem vô cùng xúc động.
Cô đọc xong, trong lòng xúc động.
Thực ra Lục An An nghĩ, Lục Diên hẳn đã biết.
Chỉ có điều hai anh em bọn họ đều rất ăn ý không nói ra miệng, cô là em gái ruột của Lục Diên, Lục Diên là anh trai ruột của cô.
Bài viết này của anh, là nói với cô, cũng là nói với An An kia.
Lục An An cũng không cảm thấy khó chịu hay ghen ghét, ngược lại, cô cảm thấy mình được thả lỏng rất nhiều.
Cô rất cảm động, Lục Diên thật sự có thể thoát được bóng ma đó.
Chuyện đã qua nhiều năm như vậy, anh sớm nên thoát ra.
Tay Lục An An hơi dừng một chút, sau đó click mở khu bình luận bên dưới.
Ở dưới có mấy trăm ngàn bình luận, tất cả các bình luận đứng top đều là một dang, nội dung đều là anh đã khiến cho bọn họ cảm động đến gào khóc.
[ Tôi thật sự đã khóc rất nhiều! ! Anh trai, đây không phải là lỗi của anh! ! ]
[ An An do anh mới bị lạc, thế nhưng các anh cũng đã tìm được em ấy, anh trai đừng khổ sở, chuyện chúng ta cần làm bây giờ là bù đắp lại những sai lầm kia, không cần áy náy, không nên nghĩ không thông, nhất định An An cũng hi vọng anh mở rộng lòng mình. ]
[ Ô ô ô ô ô ô An An rốt cuộc là nhóc đáng yêu tuyệt thế gì đây! Tại sao em ấy lại có thể tốt như vậy. ]
[ Tôi thật sự khóc chết mất, tình cảm hai anh em nhà này tốt quá tốt, hoá ra đây là lí do em ấy làm những việc kia thuần thục như vậy, hóa ra em ấy đã từng phải trải qua những chuyện như vậy, quá khó tiếp thu mà. ]
[ Thầy Lục có một câu nói rất đúng, hi vọng trong xã hội này không có những chuyện như lừa bán nữa, hi vọng mỗi đứa bé đều có thể lớn lên bên cạnh cha mẹ và người nhà, hi vọng mỗi người đều bình an. ]
[ Lục Diên đã làm sai, nhưng tôi tin rằng An An từ trước đến nay chưa từng trách anh ấy, nhất định em ấy cũng hi vọng anh trai của mình được khỏe mạnh bình an, muốn không cần để tâm vào những chuyện vụn vặt, Lục Diên, anh là anh trai tốt nhất. ]
...
Lục An An nhìn những bình luận kia, thay thế "An An " viết ra một câu.
―― cám ơn anh trai, An An mãi mãi yêu anh trai nhất, anh luôn là anh trai mà cô sùng bái và yêu quý nhất.