Chương 281
Cô quay đầu lại nhìn về phía người phục vụ: "Xin lỗi, bạn cho mình xin ít nước nóng nhé?”
Người phục vụ cũng biết cô, vội vàng nói: "Được, bạn chờ một lát nhé.”
"Cảm ơn."
Sau khi bàn giao xong, Lục An An vừa quay đầu lại thấy có người khóc.
Cô cười cười, nhìn fans nhỏ bên cạnh, cầm giấy ăn trên bàn lên đưa cho cô nàng, sờ sờ đầu hỏi: "Đã bao lớn rồi chứ, còn thích khóc nhè như vậy."
Các fans tủi thân mắt long lanh nhìn cô: "Là tại em nên bọn chị mới khóc đó."
Lục An An bật cười, đùa giỡn nói: "Ai nha, nói cứ như em là một tên đàn ông cặn bã ấy nhỉ, chỉ toàn khiến các cô gái khóc vì mình, nếu không em kể chuyện cười cho mọi người nghe nhé, cho muốn cười cười nha?”
Mọi người hai mắt đẫm lệ nhìn cô.
"An An, em đừng nói gì, em càng nói bọn chị càng đau lòng."
“Ừm ừm, rất rất đau lòng."
Lục An An nói: "Mọi người nhìn em bây giờ đi, em bây giờ rất tốt, có ăn có uống còn có công việc, còn có nhiều người yêu em như vậy, em vô cùng may mắn luôn ấy, chuyện kia đối với em mà nói chỉ là một cái khe nhỏ trên đường đời mà thôi, bây giờ em đã vượt qua rồi, đã không sao rồi nha."
Cô nhìn cô gái nhỏ trước mặt: “Cho nên mọi người không cần ngàn dặm xa xôi chạy tới xem mình đâu, mình chỉ hi vọng mọi người có thể vui vẻ sống cuộc sống của chính mình mà thôi.”
"Được."
Lục An An cùng các fans ăn bữa sáng, bận rộn chống đỡ các fans đến độ muốn hỏng luôn.
Chỉ có điều mọi người vẫn không nỡ bỏ rời đi.
Trước khi đi, Lục An An còn ôm mỗi người một cái, lại dặn dò bọn họ chú ý an toàn, đến lúc này mới cùng Đường Nghi tới trường quay phim.
Lúc Lục An An đến trường quay phim, cô vừa bước vào thì mọi người bên trong đã đồng loạt quay đầu nhìn cô.
Ai nấy mắt ngó trừng trừng, trong đôi mắt có đủ loại cảm xúc, trong lúc nhất thời Lục An An cũng hết cách miêu tả ra thành lời.
Bước chân của cô dừng một chút, sau đó lại thoải mái chào hỏi với mọi người như thường ngày.
"Chào buổi sáng, mọi người đã ăn sáng chưa?”
Mọi người ngẩn người, ngây ngốc gật gật đầu.
Lục An An cười: "Mọi người em như thế làm gì nha?"
Cô nói xong, không chịu đựng được nữa nói: "Không cần nhìn em như thế đâu."
Mọi người còn chưa kịp nói chuyện, Từ Đông Nhi đã từ bên kia đi tới, cô ấy nhìn Lục An An, vươn tay ra nói: "Ôm một cái nhé?"
Lục An An cười : "Được ạ."
Hai người ôm nhau một cái, mấy nhân viên công tác ở một bên nhìn họ, vô cùng đáng thương nói: "An An, bọn chị cũng muốn ôm một cái."
Lục An An dở khóc dở cười: "Được được."
Cô nói: "Chỉ cần không làm lỡ chuyện đóng phim, ôm bao lâu cũng không có chuyện gì."
Vừa dứt lời, đạo diễn từ một bên khác đi tới, hô lên: "Không lỡ không lỡ, mấy người mọi người ôm bao lâu cũng được.”
"..."
Nhưng mà Lục An An cũng không dám làm lỡ thời gian quá nhiều, sau khi ôm mọi người một lát thì ai nấy cũng tản đi.
Đạo diễn nhìn Lục An An, chua xót nở nụ cười nói: "Không tệ."
"A?"
Lục An An chớp chớp mắt nói: "Không tệ ở đâu ạ?"
Đạo diễn Vương nhìn cô, thấp giọng nói: "Sau này sẽ càng ngày càng tốt."
"Cảm ơn đạo diễn." Sau khi Lục An An chào hỏi đạo diễn xong liền đi vào phòng trang điểm.
Điều kiện của đoàn làm phim có hạn, cả nam và nữ đều dùng chung một phòng trang điểm, lúc Lục An An đi vào, Đồng Hướng vừa lúc đang trang điểm.
Anh liếc nhìn Lục An An, muốn nói lại thôi.
Lục An An lại vẫn giống như trước kia, không có khác biệt gì quá lớn.
Cô quay đầu nhìn chuyên gia trang điểm đang đứng ở một bên: "Vất vả rồi."
Chuyên gia trang điểm lắc đầu: "Không có gì."
Bên trong phòng hóa trang yên tĩnh một hồi lâu, sau một chốc, có một giọng đàn ông truyền đến.
Đồng Hướng nói khẽ: "Lục An An."
Lục An An mở mắt ra: "Sao thế ạ?"
Đồng Hướng nhìn chằm chằm cô, cuối cùng một lúc lâu sau vẫn lắc đầu một cái: "Không có chuyện gì."
Lục An An cười cười, thu hồi ánh mắt.
Thực ra cô ó thể đoán được Đồng Hướng muốn nói cái gì, nhưng Đồng Hướng lại không phải là một nhân viên làm việc bình thường ở đây, cũng không phải là fans hâm mộ, Lục An An cũng không thể nói mấy câu như em không có chuyện gì linh tinh.
Như thế quá ám muội.
Không thích hợp.
Còn không bằng giả vờ như cái gì cũng không biết.
Đồng Hướng nhìn chằm chằm sườn mặt cô một lúc lâu mới thu hồi ánh mắt.
Tối hôm qua anh tan việc muộn, lúc từ trường quay phim rời đi gameshow đã chiếu ra được kha khá.
Tới khi về đến khách sạn vừa khéo chương trình đang chiếu đoạn cuối cùng.
Sau khi Đồng Hướng xem xong thực ra còn có chút kích động.
Chẳng qua, anh ta vừa mới mở cửa ra lại nhìn thấy Đường Nghi đi tới.
Đồng Hướng liếc nhìn chị ấy, sau đó yên lặng đóng cửa lại.
Không thích hợp.
Đồng Hướng quả thực có ấn tượng tốt với Lục An An, nhưng phần ấn tượng tốt ấy không đến mức để anh đánh mất công việc của mình.
Thái độ của Thịnh Hành đối với Lục An An lần trước, cả thái độ của Lục An An với anh ta đã đủ để anh nhìn rõ ràng quan hệ của hai người này.
Lục An An không phải là người anh có thể nhớ thương, cũng không phải là người anh có thể theo đuổi.
Kể cả có theo đuổi, Lục An An cũng sẽ không thích anh, cuối cùng cũng sẽ không có kết quả gì.
Đến cuối cùng, Đồng Hướng từ bỏ.
Tối hôm qua anh cũng lướt Weibo một buổi tối, anh xem rất nhiều bình luận, cũng đọc rất nhiều phân tích, đều là những lời có liên quan tới Lục An An.
Đồng Hướng nghĩ, thực ra cô ấy đã phơi bày bản thân mình từ rất sớm.
Lúc bọn họ lần đầu tiên ghi chép gameshow phát sóng trực tiếp kia, biểu hiện của Lục An An đã khác những người khác, chỉ là tất cả mọi người đều không nghĩ sâu về chuyện này mà thôi.
Bất kể là chuyện cô đi đánh cá hay cô làm việc nhà, thậm chí cả chuyện rao bán đồ cô cũng đều làm vô cùng thuần thục, không hề làm giá chút nào.
Các tri thức phổ thông đều có, không giống như một thiên kim đại tiểu thư.
...
Bây giờ Đồng Hướng nhớ tới mới phát hiện mình đã tới muộn.
Anh suy nghĩ cả đêm, những tâm tư khác đều bóp tắt.
Chỉ là bây giờ nhìn thấy Lục An An lại giống như có chút không nhịn được, có chút kích động bị nhen lửa, căn bản không cách nào khống chế.
Lục An An không biết Đồng Hướng đang suy nghĩ gì, sau khi trang điểm xong, cô liền đi ra ngoài đóng phim.
Buổi sáng cô chỉ có một phân cảnh, là diễn cùng Đồng Hướng.
Chỉ có điều phân cảnh này lại phải diễn đi diễn lại rất nhiều lần, không phải vì cô mà là vì Đồng Hướng.
Đạo diễn Vương nhìn Đồng Hướng, nhức đầu không thôi: "Đồng Hướng, cậu sao thế, trạng thái hôm nay sao kém quá vậy?”
Đồng Hướng áy náy nói: "Xin lỗi đạo diễn Vương, chúng ta làm lại một lần nữa đi."
Đạo diễn Vương nhìn anh: “Bây giờ cậu không chỉ làm lỡ thời gian của mọi người mà còn muốn An An cùng cậu làm lại một lần nữa à."
Ông vừa dứt lời, Đồng Hướng liếc nhìn Lục An An: "Tôi biết rồi, đạo diễn, tôi sẽ ngay lập tức điều chỉnh lại.”
Đạo diễn Vương gật gật đầu: "Nghỉ ngơi mười phút tìm lại trạng thái đi."
“Vâng.”
Sau khi Đồng Hướng đồng ý xong lại áy náy nhìn Lục An An: "Anh xin lỗi."
Lục An An hơi sửng sốt, mỉm cười: "Không có chuyện gì."
Cô dừng một chút, nói: "Trước kia em cũng rất hay NG, rất bình thường anh chỉ cần điều chỉnh tốt trạng thái là được."
(NG = no good = các cảnh quay hỏng trong quá trình quay phim)
Đồng Hướng nhìn chằm chằm cô một lát, đột nhiên nói: "Trước đây em. . ."
“Dạ.”
Lục An An ngốc ngốc nhìn anh ta.
Đồng Hướng thoáng ngừng một lát: "Không có chuyện gì, bây giờ rất tốt."
Anh ta nín kìm nén, cuối cùng nói: "Sau này sẽ càng ngày càng tốt."
Nghe vậy, Lục An An nở nụ cười: "Em biết, cảm ơn anh."
Cô vẫn luôn tin tưởng, tươnglai của mình sẽ càng ngày càng tốt.
Đồng Hướng "Ừ" một tiếng, đột nhiên muốn hỏi chuyện của cô và Thịnh Hành một chút.
Vừa muốn mở miệng, bên kia truyền đến tiếng kinh hô: "A! ! An An, Lục Diên đến tham ban rồi! !"