Anh đưa cô về tận nhà là vì trước đó Lục An An nói Đường Nghi cứ sợ cô ra ngoài gặp chuyện gì, cho nên anh mới muốn đích thân nói một tiếng với chị ấy, để cô được đi chơi với mình.
Sau khi đưa cô về, được Đường Nghi cho phép, Lục An An và Thịnh Hành đứng trước cửa nhà.
“Em muốn đi đâu?”
Lục An An chớp chớp mắt: "Anh chọn đi.”
Thịnh Hành nhìn chung quanh một vòng, hỏi cô: "Có ngại đi hơi xa chỗ này không?”
"Không ngại ạ."
Thịnh Hành dắt tay Lục An An đi trên đường.
Lục An An khá tò mò nơi Thịnh Hành định đưa mình đi nhưng cũng không hỏi nhiều, cô muốn duy trì cảm giác thần bí và kinh ngạc bây giờ, cảm giác này đôi khi rất đáng yêu.
Sau khi Thịnh Hành đưa cô tới nơi, Lục An An ngửa đầu lên nhìn cảnh sắc trước mặt.
Thịnh Hành nói: "Trước đó anh đã từng nghe người ta nói, cảnh đêm ở đây rất đẹp.” Anh nói xong, khuôn mặt dịu dàng nhìn Lục An An, thấp giọng hỏi: "Thích không?"
Lục An An không ngừng liên tục gật đầu: "Thích."
Trước mặt cô là một khung cảnh về đêm vô cùng xinh đẹp.
Thịnh Hành nắm tay cô, dắt cô càng đi càng cao.
Một đêm này, rõ ràng hai người chẳng làm gì cả, nhưng Lục An An lại cảm thấy rất vui vẻ, vui vẻ không nói ra được thành lời.
Tận tới đêm khuya lúc lên giường đi ngủ Lục An An cũng không nhịn được khóe miệng giương cao.
Đến ngày hôm sau, Lục An An và Úc Trúc cùng nhau xem đi triển lãm, cô học được không ít thứ mới mẻ, trong đầu lại có những ý tưởng mới.
Đã vài ngày không có tin tức gì của cô, các fans đều rất tò mò cô đang làm gì.
Hôm nay, Lục An An khó được đăng bài lên Weibo, là một tấm ảnh chụp đường phố, caption viết hai chữ “Giữ vững.”
Fans rất kích động, rất nhiệt tình bình luận lại.
Ở bên dưới Lục An An còn đọc được có fan nhắn cho mình ―― hôm nay rốt cuộc là ngày gì mà không chỉ có An An đăng bài, đến cả Thịnh Hành và Lục Diên cũng đăng bài.
Lục An An sửng sốt, vội vã refresh Weibo.
Quả nhiên, sau khi refresh lại cô liền nhìn thấy trên màn hình điện thoại có hai Weibo mới, một cái là bài viết của Thịnh Hành ―― đóng máy vui vẻ.
Một cái khác là bài viết của Lục Diên, ―― bộ phim mới thuận lợi.
Hai người này cứ như là hẹn nhau đăng bài vậy.
Lục An An cho mỗi người một like, cô còn cố ý bình luận dưới bài đăng của Lục Diên.
[@ Lục An An: Chúc bộ phim mới của anh trai quay phim thuận lợi, An An sẽ tới tham ban anh nha. ]
Vừa mới đăng bình luận, bên dưới đã có không ít fans trả lời lại bình luận của Lục An An.
[ A a a a a a! Lâu lắm mới thấy hai anh em xuất hiện cùng một khung hình nha.]
[ Mị cũng muốn hỏi một chút! Bao giờ thì An An mới đóng phim cùng anh trai vậy, có thể đóng vai hai anh em lun được không? ]
[ A a a a a a a! Đề nghị của chị em bên trên tui thấy rất có khả năng đó! ! Tui cũng muốn được xem phim do hai anh em đóng. ]
[ Trời ạ, nếu như An An thật sự đóng phim với anh trai thì tui sẽ vui đến chết mất! Tui sẽ chầu chực xem phim từng ngày luôn, gameshow lần trước thật sự không đủ xem mà, bao giờ An An và anh trai mới cùng nhau lên sóng nữa thế. ]
[ Tui đã phát hiện ra rồi, An An đối với anh trai và anh trai 2 có sự phân biệt đối xử nha, ở chỗ thầy Thịnh bên kia chỉ được tặng một like thôi, còn chỗ thầy Lục bên này vừa được like lại còn được bình luận nha! An An bất công quá đi mà. ]
[ An An chẳng lẽ không neen bất công sao? ]
[ A a a a a! Thật chờ mong phim mới của thầy Lục quá đi! ]
Lục An An rất vui vẻ đọc bình luận của các cư dân mạng.
Đang đọc hăng say, điện thoại của Lục Diên gọi đến.
“Đang làm gì thế?”
Lục An An: "Đang đượcọ bình luận bên dưới Weibo của anh đó.”
Lục Diên ừm hừ một tiếng: “Bao giờ em về?”
Lục An An ho khan một tiếng, thấp giọng nói: "Bên cạnh có một thị trấn rất đẹp."
"Sau đó thì sao?"
“Em định sáng mai đi thăm thú một chút…Ở đây còn một hoạt động phải tham gia, cho nên em lùi lại mấy ngày nữa mới về.” Sau khi nói xong câu cuối cùng, Lục An An còn có chút chột dạ.
Hoạt động này, là cô muốn đi chơi với Thịnh Hành.
Lục Diên nhíu mày, không lên tiếng.
“Đi với ai?”
"Chị Nghi ạ."
“Còn ai nữa?”
"Có thể... Còn có thầy Thịnh và anh Du ạ. Chị Úc Trúc chắc cũng sẽ đi cùng.”
Lục An An lo lắng bất an nói: "Anh? Có được không ạ?”
Lục Diên đáp một tiếng: "Nhớ chú ý an toàn."
Đôi mắt của Lục An An sáng ngời, vô cùng ngạc nhiên: “Anh lại cho em đi cùng thầy Thịnh ạ?”
Lục Diên cười lạnh: "Chỉ là để bảo đảm an toàn thôi, nhớ về nhà sớm."
"... A."
Lục An An cười khanh khách, cũng không tức giận: "Anh, quay phim mới thuận lợi nha, nhớ có đóng phim cũng phải nghỉ ngơi đó."
"Biết rồi."
Sau khi trò chuyện với Lục Diên một lát, Lục An An cúp điện thoại.
Cô lên xem Weibo của Thịnh Hành, vui vẻ nhắn tin cho anh.
Tối nay Thịnh Hành không tới, anh còn một cảnh diễn cuối trước khi đóng máy, đoàn làm phim còn tổ chức một buổi liên hoan, mọi người đều có mặt cùng nhau ăn bữa cơm, Thịnh Hành không thể về sớm được.
Đợi tới khi Du Nguyên tới Lục An An đã ngủ rồi.
Sáng ngày thứ hai, Lục An An và Thịnh Hành xuất phát cùng nhau tới trấn nhỏ gần đó.
Trấn nhỏ này thật sự rất đẹp, có rất nhiều khách du lịch nghe tiếng mà tới, đặc biệt hơn cả là... Nơi này rất thích hợp cho các cặp đôi đang yêu nhau tới hẹn hò, nghe nói những cặp đôi đã tới chỗ này đều có thể ở bên nhau cả đời.
Lục An An có chút mê tín, đương nhiên, cô cũng muốn được đi chơi với Thịnh Hành, cho nên một cách tự nhiên chọn chỗ này để du lịch.
Bây giờ họ đang ở nước ngoài, mặc dù Du Nguyên và Đường Nghi đều sợ hai người sẽ bị người khác nhận ra, nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại cảm thấy chắc không đến nỗi.
Chẳng qua vẫn cần phải nhắc nhở hai người mấy câu, sau đó trang bị lại ngoại hình cho hai người một chút, tránh để fans vừa liếc mắt liền nhận ra.
Lục An An và Thịnh Hành đồng ý tất cả.
Lúc hai người đến trấn nhỏ trời vẫn còn sớm.
Thịnh Hành chỉnh lại mũ cho Lục An An, thấp giọng nói: "Em có đói không?”
“Có chút ạ.”
“Vậy đi ăn trước nhé.”
“Vâng ạ.”
Hai người chọn một quán ăn nhìn sạch sẽ gọn gàng đi vào, sau khi ăn xong, lúc bước ra ngoài, Lục An An hít thở bầu không khí trong lành của trấn nhỏ, nói với Thịnh Hành: "Thật muốn ở lại đây một thời gian mà.”
Thịnh Hành nhướng nhướng mày, thấp giọng hỏi: "Em muốn thật hay đùa thế?”
Lục An An "A" một tiếng, vội vàng nói: "Nếu như em nói thật, chắc anh sẽ không thật sự định ở đây ở một thời gian chứ?”
Thịnh Hành: "Có gì không thể."
Anh nắm tay Lục An An đi dạo trên đường, nhỏ giọng nói: "Bầu không khí chỗ này rất tốt, nếu em thật sự muốn ở đây một thời gian, chúng ta có thể ở.”
Nghe vậy, Lục An An liền vội vàng lắc đầu: "Không cần đâu, em chỉ thuận miệng nói thôi, ở đây một hai ngày là đủ rồi, nếu ở lâu hơn nhất định sẽ không thoải mái nữa."
Cô thành thật nói: “Em vẫn thích được ở nhà của mình hơn.”
Thịnh Hành gật gật đầu: "Vậy thì về sớm một chút."
“Vâng ạ.”
Hai người đi tới một bên khác, bên đó có khá nhiều người, Lục An An không lừa Lục Diên chỗ này thật sự có một hoạt động đang diễn ra.
Cô nghe nói hoạt động này là một điểm đặc sắc của trấn nhỏ này, đại chiến gối.
Lục An An biết loại hoạt động này, ở Luân Đôn hoạt động này còn được tổ chức định kỳ mỗi năm một lần, nhưng quy mô ở đó không giống chỗ này.
Hai người vừa đi tới, còn chưa kịp đi lấy gối Lục An An đã bị một người dân bản xứ thay phiên đập gối lên người.
Cô giật mình ngạc nhiên, lúc kịp phản ứng lại đã bị Thịnh Hành kéo vào trong lồng ngực.
“Có sao không?”
“Không sao ạ.”
Lục An An nở nụ cười: "Cố gắng chơi thật vui nào."
Thịnh Hành: "..."
Cô gái nhỏ này, có thể là bị đánh đến choáng váng rồi.
"Thật sự cảm thấy chơi vui sao?"
"Thật mà."
Lục An An thật lòng nói: "Đi đi đi, chúng ta cũng qua cảm nhận trò chơi trẻ con này nào.”
Thịnh Hành dĩ nhiên là đi theo cô rồi.
Một lát sau, hai người cũng gia nhập vào trong hỗn chiến, hoạt động lần này không chỉ có cư dân của trấn nhỏ này tham gia mà còn có rất nhiều khách tới du lịch gia nhập vào.
Lục An An và Thịnh Hành mải chơi không để ý, không biết mũ của cô đã bị đánh bay từ bao giờ.
Lục An An vừa định cúi xuống tìm mũ, Thịnh Hành đã khom lưng xuống trước.
Thịnh Hành đội mũ của mình lên đầu cô, thuận tay ấn cô lại: "Cẩn thận một chút."
“Em biết mà.”
Lục An An chơi vui vẻ, Thịnh Hành cũng không ngăn cô lại.
Gối đánh vào người cũng không đau, cho nên Thịnh Hành cùng cô vui đùa.
Mỗi khi Lục An An bị đánh Thịnh Hành đều sẽ đứng chắn cho cô, từ đầu tới đuôi anh vẫn luôn đứng ở bên cạnh Lục An An, lúc cô đập người Thịnh Hành lại không đi theo đập, nhưng chỉ cần có người muốn đập gối vào cô, Thịnh Hành nhất định sẽ ở bên che chắn, không để cô bị người đập vào.
Chờ đến lúc chơi mệt Lục An An mới kéo Thịnh Hành rời sân.
“Không chơi nữa không chơi nữa.”
Cô kêu thảm: "Mệt quá đi."
Thịnh Hành bất đắc dĩ nở nụ cười, phủi sạch những sợi lông gối trên đầu cô, thấp giọng nói: "Vậy tìm một chỗ nghỉ ngơi đi."
"Ừm."
Hai người đều không nghĩ tới, lần đại chiến gối đầu này lại khiến bọn họ phải công khai.
Sau khi Lục An An và Thịnh Hành ăn xong bữa tối liền nhận được điện thoại của Úy Sơ Hạ.
"An An, chuyện của em và thầy Thịnh bị lộ rồi!!”
Lục An An: "..."